Chương trước
Chương sau
Edit: nynuvola (wp)
Ngôn Dật kéo thanh kiếm dài sứt sẹo đứng bên bờ biển, vài mảnh vụn vỏ sò theo làn sóng biển đập vào mắt cá chân, tẩy đi máu huyết và bùn đất bám đọng, vô số họng súng đều nhắm thẳng về phía cậu nhưng không ai dám bóp cò.
Không người nào dám thách thức với sự phân hóa S4 độc nhất vô nhị, nếu như muốn, thậm chí chỉ cần động một đầu ngón tay cũng dễ như bỡn phá hủy thành phố này thành đám phế tích.
Ngôn Dật lãnh đạm hạ mệnh lệnh bỏ súng xuống.
Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa uy lực và thờ ơ, nhanh chóng chui vào màng nhĩ mọi người, đánh tan tuyến phòng ngự mấu chốt cuối cùng trong lòng mỗi đội viên PBB, bắt đầu có người hạ súng, cũng không ai chỉ trích hắn, vậy nên càng ngày càng nhiều người buông vũ khí đầu hàng rồi bị nhóm Omega cấp cao tịch thu.
Chiếc máy bay in hoa văn sư tử ầm ầm hạ xuống, bác sĩ Chung tái nhợt dẫn theo mấy bác sĩ khác vội vã đáp đất bằng thang dây, giúp người bị thương băng bó cầm máu, lão đại nhà họ Hạ cầm trên tay chiếc áo ba lỗ chống đạn nôn nóng ngó đông ngó tây tìm kiếm đứa em trai suốt ngày khiến mình lo lắng.
Vài Omega với chiếc đuôi cá sặc sỡ khổng lồ bò lên tảng đá cạnh chỗ Ngôn Dật đứng, người dẫn đầu dùng hai tay đưa khẩu súng bắn tỉa Walther cho cậu với ánh mắt tiếc nuối.
Ngôn Dật ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh của gió biển, cậu có thể cảm nhận hương thủy tiên vẫn quẩn quanh cùng làn gió đâu đây chứ chưa hoàn toàn biến mất, không phải trôi đến một nơi xa xôi hơn, mà là im lặng vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Cậu vác khẩu súng của Lục Thượng Cẩm trên lưng, tách đám đông đang cản bước rồi tiến vào con đường nối thẳng đến cổng khu căn cứ PBB, chiến binh hai bên bờ từ từ lùi về sau, nhóm Alpha mãnh thú lúc này không còn cánh nào khác ngoài lựa chọn thần phục.
Bàn ghế trong phòng điều khiển ngã nghiêng, thi thể nằm ngang dọc tứ tung. Cố Vị dĩ nhiên không thấy tung tích, Lục Lẫm ngẩn người trước bàn điều khiển đã mất khống chế, sự bình tĩnh vốn có trên mặt bị xé toạc bởi ánh mắt vặn vẹo điên rồ.
Mấy tiếng trước, ông ta liên tục phát lệnh ngừng tấn công, nhưng mỗi mệnh lệnh phát đi đều bị tổng cục chỉ huy Thái Bình Dương chặn lại, mãi cho đến khi đám nhân viên chạy vào phòng báo cáo với ông ta rằng Lục Thượng Cẩm bị thương nặng rơi xuống biển, vết thương trí mạng trúng ngay tuyến thể và không thể dùng máy dò tìm kiếm được dấu hiệu sinh mệnh còn tồn tại nơi vùng biển kia.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân chậm rãi, Lục Lẫm giờ giống hệt con chim sợ cành cong, nhoài người lên bàn điều khiển, trở tay bóp cò súng về phía Ngôn Dật.
Ngôn Dật đột nhiên nhấc cao thanh kiếm, đầu đạn trước mặt chém thành hai mảnh rớt dưới chân.
Lục Lẫm sửng sốt hồi lâu, đôi mắt đỏ lòm đánh giá cậu, từ kinh hoàng dần chuyển thành tham lam: "Cậu phân hoá? Hình như còn mạnh hơn những A3 mà ta đã gặp, so với Vãn Vãn còn..."
Ngôn Dật nâng bàn tay trái hộp đựng dịch nuôi cấy, bên trong là tuyến thể rồng komodo A3 đã mất đi huyết sắc không nảy lên nữa, chỉ bình yên nằm trong dịch nuôi cấy.
Lục Lẫm liếc qua khẩu súng mà cậu đeo sau lưng rồi dừng chỗ tay cậu, tựa hồ có ai đó vừa dội xuống đầu lão ta một chậu đá lạnh, lạnh đến mức toàn thân cứng đờ.
Trong tay lão nắm chặt ống tế bào gốc của Lục Thượng Cẩm, ôm ngực và trái tim đau đớn co rút nuốt hai viên thuốc, sau đó miễn cưỡng chống đỡ bàn điều khiển để đứng vững, tiếng cười bi ai thoát ra từ kẽ răng.
"Kỹ thuật bắn tỉa là ta dạy cho nó, ta đã kỳ vọng về nó biết bao nhiêu, nhiều năm như thế nhưng nó cũng chỉ phân hóa đến bậc M2 liền chững lại. Ta biết, ta từng là A3, cho nên Tiểu Cẩm nhất định không kém, cậu có muốn biết tiềm năng phân hóa của cháu trai ta không?"
"Anh ấy và ông không giống nhau." Ngôn Dật nhàn nhạt nhìn ông ta, khó hiểu nổi thứ chấp niệm hư vô kia có thể mang lại lợi ích gì, con trai ông không cần phải chịu đựng thứ ký thác dị dạng này.
Alpha quần áo xộc xệch chật vật xông đến cướp đoạt tuyến thể đã ngừng đập của Diệp Vãn trên tay Ngôn Dật, hai má lão dán sát lồng kính đã nứt vỡ, si ngốc nhìn chằm chằm mặt đất, lẩm bẩm bảo rằng Tiểu Cẩm của chúng ta có tiền đồ nhất.
Ngôn Dật không muốn tranh cãi về một đề tài chẳng có kết quả, nhường đường cho mấy Omega khác tiến vào kéo người đi.
Lục Lẫm bị căn cứ chỉ huy giam trong tù với tư cách tội phạm nghiêm trọng, chờ phán quyết của tòa án công lý quốc tế, thời gian thu thập chứng cứ hẳn còn rất dài, Ngôn Dật chán phải bận tâm những việc lặt vặt đó, một mình mang theo con trai trở về nhà.
Lá cây trong sân vườn đã chuyển đỏ, dưới tàng cây tích tụ một tầng đỏ dày dặn êm ái, bảo mẫu mới thuê đang khom người quét lá rụng, Ngôn Dật thật sự không đủ khả năng tự mình chăm sóc đứa nhỏ nhưng cũng lạ lẫm với việc có người khác tới lui trong nhà.
Mấy ngày trước Tất Nhuệ Cạnh gọi điện đến báo kết quả chuyện trục vớt, quanh co hồi lâu cũng chẳng thêm được thông tin gì hữu ích, Ngôn Dật sớm biết trước kết quả như vậy, hạ giọng nói cảm ơn.
Mùi của Lục Thượng Cẩm bên trong căn nhà cứ phai nhạt từng ngày, thư phòng bị khóa lại, chìa khóa bỏ quên ở ngăn kéo dưới cùng nào đấy.
Nhóm của Đàm Mộng thỉnh thoảng tới thăm cậu, mọi người đều ngầm hiểu ý không nhắc về người mà Ngôn Dật không muốn nghe, lúc ôm Lục Ngôn chơi đùa cũng chỉ gọi tên thân mật là Cầu Cầu.
Lông tơ trên tai bé con thỏ gần đây mọc đầy đủ, đôi tai trắng như tuyết sẽ khẽ run khi ngủ, có lẽ do không nhận được động viên từ người cha Alpha cộng thêm vừa ra đời bé đã bị vây trong nguồn tin tức tố áp bức của Alpha quá lâu, thường xuyên sợ hãi giật nảy cơ thể vì sợ sệt, mở mắt tỉnh ngủ liền gào to khóc lớn.
Ngôn Dật lập tức nhỏm dậy, nhoài người dựa thành nôi vươn hai tay, bé con thỏ hoảng loạn nhanh chóng nắm bàn tay của ba, cố gắng hít tin tức tố trấn an lan tỏa trong không khí, tin tức tố xoa dịu của ba Omega nồng nàn và mãnh liệt, mang theo loại sức mạnh thần kỳ khiến bé cảm thấy hết thảy an toàn.
Thỏ con yếu ớt vô cùng, chỉ chịu để Ngôn Dật ôm, người khác ôm bé sẽ khóc chói tai giống cái loa nhỏ vặn max âm lượng, ủ dột nức nở rung tai thỏ tìm ba khắp nơi.
"Ba ôm nào." Ngôn Dật thương bé nhất, bế Lục Ngôn không ngừng dỗ dành, đi đi lại lại mấy vòng quanh phòng, cơn buồn ngủ đã biến mất từ khi thức giấc, cậu đứng trước cửa sổ sát đất nhìn áng mây ửng hồng phía chân trời lúc bình minh lên.
Lục Ngôn thút thít vươn mình, đôi mắt ngậm nước vùi vào lòng Ngôn Dật. Ngôn Dật cúi đầu hôn lên khuôn mặt non nớt và lỗ tai bé nhỏ, nhẹ giọng hát ru bé ngủ.
Cậu ôm Lục Ngôn đi xuống lầu, ngồi trên ghế sofa phòng khách thất thần giây lát, đồ đạc vứt đi không ít, có vẻ hơi trống tãi.
Trên TV liên tục phát cùng một tin tức, tổng chỉ huy PBB mới nhậm chức Cố Vị - Tổng chỉ huy mới của PBB đưa ra tuyên bố gìn giữ hòa bình tại hội nghị chung, lúc đầu Ngôn Dật với tư cách đại diện Liên minh chống săn giết Omega Quốc tế cũng sẽ tham dự hội nghị, nhưng bé con bên người còn quá nhỏ không thể rời xa ba nên Đàm Mộng phải góp mặt một mình.
Wechat của cậu nhận được một vài video ngắn của Tiểu Hạ, sư tử con trong video mặc đồng phục tác chiến, trên ngực đeo huy hiệu PBB, y nghiêng đầu mỉm cười để lộ hai chiếc răng nanh, sau lưng là một nhóm thiếu niên ưu tú mới gia nhập quân đội chung đợt, họ và Hạ Kính Thiên mặt đối mặt với ống kính gọi anh Ngôn, tiền bối.
Ngôn Dật mở lời chào hỏi đội trưởng của Tiểu Hạ, nhờ chú ý giúp nhóc sư tử hay gây rắc rối này một chút.
Vào ngày hạ chí, bác sĩ Chung tới nhà kiểm tra sức khỏe cho Ngôn Dật và bé con Lục Ngôn, anh ta hờn dỗi chuyện Ngôn Dật không chịu đến bệnh viện kiểm tra nên chỉ có thể đi vài chuyến thuận tiện rèn luyện thân thể.
Trên ngón tay của anh ta đeo chiếc nhẫn gắn một viên ngọc phỉ thúy nhỏ màu tím của hoa violet, Ngôn Dật đã từng nhìn thấy nó trên tạp chí trang sức, hình như là được bán với giá đâu đó hơn 8 triệu đô la Hồng Kông trong cuộc đấu giá ở Hồng Kông vài ngày trước, cuối cùng bị đứa con trai lớn nhà Hồng Diệp Hạ thị giành lấy.
Lúc anh ta cúi đầu tìm ống nghe, tuyến thể sau gáy lộ ra một ký hiệu biểu tượng của sư tử, Ngôn Dật ôm con thẫn thờ nhìn nó.
Bác sĩ Chung cũng nhận ra Ngôn Dật đang nhìn cái gì, anh ta che miệng hắng giọng, nhưng vẫn khó giấu nổi nụ cười vương trên khóe miệng.
Sau khi thành lập Liên minh chống săn giết Omega Quốc tế, rất nhiều nhà khoa học Alpha và Beta ở tuyến đầu ngành với tư tưởng phong phú đã tham gia vào nghiên cứu của Tiến sĩ Chung, bậc trưởng lão Hồng Diệp Hạ thị đều rất xem trọng tương lai nghiên cứu thương mại, bỏ số vốn đầu tư rất lớn nhằm nghiên cứu dự án bản năng ỷ lại cấp cao.
Không phụ sự kỳ vọng và trông đợi của mọi người, mùa hè năm nay nghiên cứu đã có tiến triển mang tính đột phá, lô vaccine ngăn ngừa loại L đầu tiên được tung ra thị trường.
"Đi lại nhiều sẽ tốt cho sức khỏe hơn." Bác sĩ Chung bỏ ống nghe xuống thu dọn cặp xách tay, bé con Lục Ngôn cong đuôi lông nằm úp sấp trên đùi Ngôn Dật, tuy chỉ mới mọc hai chiếc răng nanh nhỏ nhưng đụng gì cũng muốn cắn, bé ôm cánh tay ba gặm một ngụm đầy nước bọt.
Bác sĩ Chung có phần lo lắng tình trạng của Ngôn Dật, đã qua một khoảng thời gian dài sau khi cậu trở về từ phân bộ Hoài Ninh, thế nhưng Ngôn Dật vẫn duy trì vẻ bình tĩnh lãnh đạm, một mình nuôi nấng bé con tám tháng, chưa từng than vãn hay kể về những khó khăn và mệt mỏi khi phải chăm sóc con cái.
Ngôn Dật nhìn xuyên qua sổ sát đất quang cảnh bên ngoài, có lẽ nên đi dạo một chút.
Mùa đông năm ngoái, công viên gần nhà tân trang và trồng rất nhiều hoa hồng tuyết, theo như lời của mọi người hay tập thể dục ở công viên thì loài hoa này đã được cải tạo, không có độc, có thể nở quanh năm và lâu tàn, hương thơm thì thoang thoảng nhã nhặn nhẹ dịu.
Ngôn Dật lâu lâu sẽ ôm Lục Ngôn dạo trong công viên, bé con Lục Ngôn rất thích, bé a a chỉ vào những bông thủy tiên muốn hái một đóa, Ngôn Dật bước chân thoăn thoắt, dẫn bé đi ngắm cảnh sắc mình trân trọng nhất.
Trước đây, cái hồ nhân tạo trồng đầy ắp hoa thủy tiên, những cánh hoa trắng tuyết và vàng óng đung đưa trong gió khi nở rộ. Lúc cậu tới nơi, mấy bụi hoa thủy tiên lớn đã bị nhân viên ở đây nhổ sạch rồi thay bằng những cành hoa tươi mới khác.
Ngôn Dật một tay ôm con, tay kia khẽ kéo nhân viên hỏi nguyên nhân, người nọ cười bảo hoa thủy tiên mùi quá nồng, ngửi nhiều sẽ nhức đầu, mấy bác gái tập thể dục trong công viên không thích, liên tục phàn nàn đòi đổi sang cây xanh.
Vì vậy số lần cậu đến công viên kia ít hẳn đi.
Bác sĩ Chung vừa rời khỏi, bảo mẫu liền mang theo một giỏ rau củ trở về, còn ôm một bó hoa hồng tuyết dính nước sương.
Bà thấy Ngôn Dật thì vui mừng, đưa bó hoa dúi vào tay Ngôn Dật, vui vẻ khen ngợi dáng vẻ và hương thơm của loại hoa này, bà cố ý hỏi thợ trồng hoa thủ công, hoa hồng tuyết không độc, những phụ nữ có thai đều có thể đặt trong phòng.
Ngôn Dật sắc mặt không tốt lắm, dặn bảo mẫu ngày mai mang một bó thủy tiên về.
Bảo mẫu lo lắng Ngôn Dật không hiểu cách chăm sóc trẻ con, nói: "Hoa thủy tiên không thể đặt ở phòng con nít, nó có độc và mùi hương cũng khó chịu."
Ngôn Dật ngẩn người, nhờ bảo mẫu đút Lục Ngôn uống sữa bò và trái cây xay nhuyễn, thơ thẩn đi lên lầu.
Cậu tự giam mình trong phòng ngủ, ngồi ở trước cửa sổ sát đất kẹp điếu thuốc đỏ lửa trên ngón tay, nhẹ nhàng phun ra một làn khói, che kín biển hoa cuối tầm mắt.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đáp lên mu bàn tay, chảy đến vết tích tẩy hình xăm trên ngón tay đeo nhẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.