Chương trước
Chương sau
Edit: @nynuvola(wp)
Bệnh viện An Phỉ ngày hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Một chiếc BMW 760Li màu đen, một chiếc Panamera và một chiếc Ferrari 612 dừng trước cổng.
Sâu trong phòng họp trên tầng ba của bệnh viện, có một cánh cửa khóa mật mã dẫn đến căn phòng chăm sóc tinh vi. Muốn được thông qua cần phải quét dấu vân tay, giọng nói, võng mạc và dáng người. Xác thực bốn lần để ngăn chặn bất cứ trường hợp xâm nhập bất ngờ nào có thể xảy ra.
Ba người đàn ông cao lớn đang vây xung quanh một cái lồng ấp trẻ em.
Đứa bé nhăn nheo phấn nộn đang ngửa mặt ngủ say, làn da trắng mỏng manh, cuống rốn được cắt lộ ra một phần rốn nhỏ đỏ hỏn.
Tất Nhuệ Cạnh ôm lồng ấp bằng cả hai tay, xắn tay áo lên, lộ ra một chuỗi kí tự bé xíu xanh lam trên cánh tay: PBB-000026.
Đôi mắt anh ta run rẩy nhìn chăm chú vào đứa bé trước mặt: "Trông thật xinh đẹp, cha nó khi còn sống là một mỹ nhân, đứa trẻ này lớn lên chắc chắn không kém cạnh."
Diệp Vãn từng là đội trưởng của Tất Nhuệ Cạnh, đột nhiên biết được người đội trưởng đã qua đời nhiều năm của mình vậy nhưng mới mất vào tuần trước, chuyện này giống như đòn sấm sét giữa trời quang đánh vào người anh ta, nửa ngày chưa tỉnh lại được.
Hạ Bằng Thiên chống tay lên lưng ghế sô pha, bắt chéo hai chân, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng, buồn bực nghịch nắp chiếc bật lửa kim loại, phát ra tiếng vang leng keng: "Mấy ngày trước Lục Lẫm có đến trụ sở PBB, ông ta đang nuôi một con quái vật, vẫn đang làm dẫn dắt phân hóa nó, lỡ như ngày nào đó ông ta thật sự dưỡng ra được, khả năng sẽ bất khả chiến bại."
"Lão ta điên rồi." Lục Thượng Cẩm ngẩng đầu khép mắt, "Tôi sớm muộn gì cũng giết lão."
"Tình trạng của đứa bé này không tốt lắm." Hạ Bằng Thiên liếc qua lồng ấp, "Có thể sẽ chết non, cũng có thể mắc một số chứng bệnh khác, bên phía tôi sẽ dốc hết sức chữa trị, nếu anh có nguồn lực thì hãy liên hệ với tôi."
"Cảm ơn." Lục Thượng Cẩm ngồi trên ghế, khuỷu tay chống đầu gối, không ngừng xoa xoa sống mũi, thoạt nhìn cực kỳ mỏi mệt. Hắn cố gắng chấn chỉnh tinh thần nhìn kỹ đứa nhỏ kia một chút, cách tấm thủy tinh vuốt vé đôi bàn tay bé xíu ấy.
Là một cái bé trai Alpha đẹp đẽ.
Làm hắn không khỏi nghĩ đến Ngôn Dật. Tưởng tượng cậu nếu như có thể mang thai, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, yên tĩnh nằm trên giường mềm, bụng nổi lên một đường cong tròn trịa, ngước mặt ôn hòa cười với hắn.
Hắn lên giường cùng muôn hình vạn trạng Omega, nhưng chỉ mỗi Ngôn Dật mang đến cho hắn ảo tưởng về 'Gia đình'.
Thật ra hắn không bận tâm lắm về giới tính cũng như phân hóa tiềm lực của đứa nhỏ, đột nhiên cảm thấy, nếu như cậu và hắn cùng tạo dựng gia đình, hài tử của họ có lẽ sẽ là một con thỏ trắng nhỏ mềm mại đáng yêu như Ngôn Dật, sẽ ngoan ngoãn vẫy tai ngọt ngào gọi hắn một tiếng cha ơi.
Điều này khiến Lục Thượng Cẩm lần đầu tiên mơ ước thứ gọi là 'Gia đình'.
Hắn bỗng rất nhớ cậu, hối hận vì đã không kiên trì đưa Ngôn Dật quay lại, vậy thì mỗi khi trở về nhà hắn đều có thể nhìn thấy cậu rồi. Những lần về nhà gần đây hắn đều mang theo một tâm trạng chờ mong khó giải thích, luôn khó chịu và bất an khi nhận ra hiện tại cậu không còn ở đó nữa.
Mấy vị bạn bè thiếu gia ngày trước thấy tinh thần hắn bất mãn, liền đưa qua vài Omega hợp khẩu vị của Lục Thượng Cẩm, đều bị đóng gói y nguyên trả về.
Hắn không có tâm trạng.
Điều hắn muốn bây giờ chỉ là được sờ vào quả cầu đuôi lông mềm mại của thỏ nhỏ.
Hạ Bằng Thiên kìm nén bước ra khỏi phòng giám hộ hút điếu thuốc, Hạ Kính Thiên đang dựa vào tường chờ hắn.
"Anh, giúp em kiểm tra bảng số xe." Hạ Kính Thiên đưa cho anh trai mình một tờ giấy ghi chú biển số xe, Hạ Bằng Thiên liếc nhanh qua, đập vào mắt là chuỗi con số quen thuộc.
"Con mẹ nó nhóc con." Hạ Bằng Thiên hạ thấp âm lượng đẩy Hạ Kính Thiên đến góc tường, "Em điều tra xe của Lục Thượng Cẩm làm cái gì?"
"Em phải tìm Ngôn Dật một chuyến, có chuyện quan trọng cần nói với anh ấy, anh ấy cứ không nhận điện thoại của em." Ánh mắt Hạ Kính Thiên trong suốt thành khẩn, "Thật sự là chuyện rất quan trọng, giúp em một lần đi anh."
Hạ Bằng Thiên nhìn ánh mắt van nài của em trai, bất giác buông lỏng tâm lý.
Tiểu tử này từ nhỏ đã cố chấp, hiếm khi yếu thế trước mặt người khác, lần này lại vì một Omega mà liên tục cầu xin hắn nhiều lần.
"Em trước tiên nói thật với anh." Hạ Bằng Thiên dụi tàn thuốc, giúp em trai chỉnh lại cổ áo sơ mi, "Em và Omega thỏ cụp tai kia đã làm đến bước nào? Cứ nói thật cho anh biết."
"Em thật sự không hề làm gì cả, chỉ xoa xoa sau lưng anh ấy." Hạ Kính Thiên kéo tay anh trai chạm vào gáy mình, "Anh sờ thử đi, tất cả đều lỗ kim tiêm thuốc ức chế, lần động dục ấy em đang ở bên cạnh Ngôn Dật, nếu muốn làm gì thì đã làm rồi, căn bản không cần dùng nhiều thuốc ức chế như vậy."
Hạ Bằng Thiên biết đến tính tình của em trai mình, Kính Thiên chưa bao giờ nói dối anh ta, vì vậy cũng không sợ cậu tìm lý do bịa chuyện, ngược lại anh ta chính là không có biện pháp nào với cậu, đánh không được, mắng không xong.
"Shttt." Hạ Bằng Thiên nhấc cổ áo ra xem, cảm thấy đau lòng vì những vết sưng tấy trên người cục cưng quý giá, ở nhà vui vẻ làm tiểu hoàng đế hô mưa gọi gió thì không làm, lại đi đâm đâu vào một con thỏ đã bị ức hiếp mười năm, đây là điều mà đứa nhóc này muốn ư.
"Độ khớp rất cao sao?" Hạ Bằng Thiên suy đoán, xét cho cùng, việc Alpha tìm kiếm bạn đời của mình đều tuân theo sự hấp dẫn của độ khớp, Kính Thiên còn trẻ, bị độ khớp mê hoặc nhất thời nên cũng có thể thông cảm được.
"Ừm." Hạ Kính Thiên gật đầu, "Chưa thử đo qua, nhưng có lẽ là trên 90%."
"Hả, cao vậy à?" Hạ Bằng Thiên dường như càng yên tâm, với thủ đoạn của anh ta, kiếm một Omega có độ khớp cao hơn cho em trai mình chơi đùa là được rồi, Omega muốn bán mình cầu tài cầu quan hệ vốn không thiếu.
Nhưng trước tiên, cứ để cậu gặp con thỏ trong mộng tình của mình để cắt đứt hẳn tâm nguyện đi đã, tuy rằng tính tình em trai hơi nóng nảy và ngang ngược, nhưng rất hiểu lí lẽ, sẽ biết điều gì nên làm và không nên làm.
Huống hồ con thỏ kia là tình yêu bé nhỏ của Lục Thượng Cẩm, có cho anh ta 10 ngàn lá gan cũng không dám vì chuyện này mà phản bội đoạn tuyệt quan hệ với Lục Thượng Cẩm.
Trong giới của anh ta ai mà không biết Lục Thượng Cẩm căm hận nhất chính là phản bội, những Omega trước đây qua tay hắn, chỉ cần Lục Thượng Cẩm không đưa ra quyết định kết thúc quan hệ, mặc kệ kỳ phát tình khát khao cầu hoan muốn đòi mạng, cũng không dám vượt mặt hắn để đi tìm người đàn ông khác, chẳng ai gánh vác nổi hậu quả cả.
"Được rồi anh làm." Hạ Bằng Thiên bỏ tờ giấy vào túi, "Đây là lần cuối cùng, mau cắt hết mọi tâm tư của em, sạch sẽ trở về, đừng gây thêm phiền phức cho người ta nữa."
Hạ Kính Thiên không cam lòng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lục Thượng Cẩm rời khỏi phòng giám hộ.
"Dạ."
——
Quán bar Đồi Bĩ náo nhiệt nhất vào khoảng tám, chín giờ đêm, nơi mà những người mất ngủ về đêm say trong cuồng hoan.
Ba giờ sáng, kinh doanh trong quán bắt đầu vắng vẻ, Ngôn Dật nằm áp mặt trên bàn, ngáp một cái.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lên, Ngôn Dật tỉnh dậy lấy ra nhìn thử, là cuộc gọi video của Lục Thượng Cẩm.
Cậu dường như không hề do dự ấn nhận, đến lúc hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Trong màn hình xuất hiện cơ khối ngực màu mật ong, Lục Thượng Cẩm hơi điều chỉnh góc độ, di chuyển hình ảnh đúng ngay khuôn mặt quyến rũ câu hồn của mình.
Hình như hắn vừa tắm xong, sợi tóc vẫn còn dính dấp nước.
Ngôn Dật sững người, đôi tai thỏ lập tức nhấc lên che kín đôi mắt.
"Hey bảo bối, tan làm chưa?" Giọng nói trầm khàn vị khói của Lục Thượng Cẩm cách điện thoại truyền đi trong ống nghe, mang theo âm mũi trêu hoa ghẹo nguyệt, "Vẫn chưa lên giường ngủ sao?"
"Em... còn chưa tan ca." Ngôn Dật cúi người, để cằm gác lên mặt bàn, đôi mắt quả hạnh đáng yêu yên lặng miêu tả khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia qua màn hình.
"Nhớ anh hửm?" Lục Thượng Cẩm hỏi.
Ngôn Dật trầm mặc không lên tiếng, nhưng bờ môi khẽ cong lên đã sớm bán đứng cậu.
Lục Thượng Cẩm mỉm cười: "Tôi cũng nhớ em, hôm qua trên đường về nhà chợt trông thấy một đứa bé đang cầm kẹo bông gòn."
"Tự nhiên nghĩ đến em, khi tôi nắm cái đuôi lông nhỏ ngọt ngào dễ thương của em, nó còn tỏa ra thoang thoảng mùi kẹo sữa."
Ngôn Dật ngại ngùng nhìn sang chỗ khác, đối với lời tâm tình nồng cháy này khó lòng chống đỡ được.
Cậu chỉ có thể chuyển đề tài: "Anh... nhớ lau khô tóc rồi hẵng ngủ, nếu không sẽ bị cảm."
Nháy mắt thấy góc độ trên điện thoại rất đẹp, Ngôn Dật nhanh tay bấm chụp màn hình.
——
Cố Vị đang nhặt mấy chai rượu rải rác trên đất, vừa liếc mắt qua Ngôn Dật phía bên này.
Ngôn Dật có chút vội vàng né tránh ánh mắt của anh ta, chỉ vào điện thoại, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu hai: "Em, em tan làm giờ đây."
"..."
Cố Vị lắc lắc cái chổi, xoay nó một góc 360 độ, vừa quét rác vừa dâng trào cảm xúc ngân nga hát bài
====================
Note: tui quyết định sẽ tự đặt tên cho từng chương, vừa để ghi nhớ vừa thấy nó khá tình cảm, mai mốt mò lại cho dễ ~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.