Edit: @nynuvola(wp) "Cẩm ca... Khi nào thì anh mới thôi... ức hiếp em..." Sự run rẩy như giọt sướng sớm làm ướt đôi cánh của côn trùng nhỏ khiến trái tim Lục Thượng Cẩm tựa hồ bị ai đó cào trúng, đôi mắt hắn hiện lên tia bối rối, ôm con thỏ nhỏ đang co quắp kinh sợ vào lòng, nhanh chóng rút khăn giấy lau nước mắt cho Ngôn Dật, lúng túng hôn lên mắt cậu: "Là tôi quá hung dữ rồi sao?" Ngôn Dật cả người mệt nhọc vô lực, nhỏ giọng ừ một tiếng, thân thể gầy yếu tựa vào lồng ngực Lục Thượng Cẩm, không còn sức lực cử động. Thoạt nhìn rất khó chịu. "Đừng khóc đừng khóc." Lục Thượng Cẩm cúi người nâng gò má cậu, vừa lau nước mắt vừa chùi nước mũi, "Em xảy ra chuyện gì vậy?" Chóp mũi Ngôn Dật đỏ bừng lên như được bôi một lớp phấn anh đào trắng hồng, bị bắt nạt đến mức dịu ngoan, cuộn mình thành một quả bóng nhỏ. Khiến hắn nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên, Ngôn Dật mới chỉ là một con thỏ con miệng còn hôi sữa, bảy tuổi nhưng nói chuyện vẫn cứ trúc trắc, lén lút nhoài người ngoài phòng luyện đàn dương cầm, kiểng chân, vểnh tai nghe hắn luyện đàn. Bị bắt gặp tại chỗ, cậu sợ hãi và ngượng ngùng co rúm, giống như viên thuốc có đôi tai thỏ và cái đuôi bông, e dè nói: "Thật êm tai." —— Lục Thượng Cẩm bế Ngôn Dật đi tẩy rửa sạch sẽ rồi bế trở về nhét cậu vào chăn, biểu tình của Ngôn Dật có chút không thoải mái, rúc vào khuỷu tay hắn ngủ. Lục Thượng Cẩm cảm thấy phiền muộn, tâm tình tốt đẹp vì vừa được giải tỏa ham muốn tình dục tiêu tan hơn phân nửa. Ngôn Dật hờ hững với sự lấy lòng của hắn, còn tỏ ra không thích. Kỳ phát tình chẳng phải nên làm tình sao, hắn chỉ là mong muốn cậu có thể dễ chịu hơn một chút, huống hồ lần này là hắn dùng kiên nhẫn nửa đời của mình ra, mỗi một cử chỉ đều rất ôn nhu, tại sao lại khiến Ngôn Dật thấy khó chịu như vậy. Ngày trước cố ý bảo trợ lý mua bánh kem dâu, cậu cũng ăn nó trong miễn cưỡng. Ngôn Dật dường như đã chán nản hắn, tựa hồ cũng chán ghét chính bản thân cậu, Lục Thượng Cẩm có chút hoang mang, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo trấn định lại, bởi vì hắn nghĩ đến nội dung một bài báo mà hắn từng đọc. "Thuyết bản năng sinh sản cấp cao" đã sớm chứng minh, số lượng Omega cấp cao ít ỏi, bản năng của chủng tộc vì để kéo dài loại gien cấp cao này, sẽ sinh ra tâm lý không muốn rời xa Alpha kí hiệu mình, đẳng cấp phân hóa tuyến thể càng cao, tâm lý khó ly khai càng mạnh. Mà Alpha đẳng cấp phân hoá càng cao, tín tức tố sẽ thúc đẩy việc tìm kiếm thêm nhiều Omega để kết hợp, lưu lại thế hệ cao cấp sau này, đây gọi là bản năng tiến hóa cho ra chủng tộc ưu việt nhất. Mặc dù cũng có vài học giả đưa ra "Thuyết bản năng cấp cao phục tùng độ xứng đôi ", đối với những lĩnh vực không nắm chắc, mọi người có thói quen sẵn sàng tin tưởng vào những gì mình nghĩ. Vạn vật đều có tính hai mặt, tuyến thể phân hóa bậc ba giúp Omega có thể nắm giữ năng lực mạnh mẽ mà người thường không cách nào có được, nhưng đồng thời cũng tạo ra một cái xiềng xích vô hình, biến họ trở thành tù nhân của quy luật tự nhiên. Vì vậy, Lục Thượng Cẩm không hề thấy sợ hãi. Hắn cúi người nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của thỏ nhỏ: "Ngôn Ngôn, em không nhớ tôi à?" Ngôn Dật còn đang lơ mơ, bất ngờ nghe thấy câu hỏi của hắn, dường như tỉnh táo lên rất nhiều. Sao có thể không nhớ. Cậu mỗi khi trở về nhà đều mang theo một cành hồng, ngay giây phút Alpha nhìn về phía cậu, cậu muốn nói cho hắn biết: "Em yêu anh, em yêu anh, thật sự yêu anh." Hoa hồng trong túi áo đã héo khô mất rồi, nhưng Lục Thượng Cẩm thậm chí còn chẳng ném cho cậu một cái liếc mắt. Có nhớ cũng vô dụng. Ngôn Dật phủi phủi tai, khàn giọng hỏi: "Cùng với bạn tình có độ khớp cao lên giường không phải rất thoải mái sao, nhiều Omega đều đang chờ anh quay về sủng hạnh." Lục Thượng Cẩm ngẩn người, bừng tỉnh hiểu ra là Ngôn Dật đang chất vấn khoản nợ phong lưu của mình. Hắn nghiêng thân nằm bên cạnh Ngôn Dật, cánh tay ôm lấy cậu, lấy sự nhẫn nại bình thường không dễ có, nói: "Không phải, đừng nhắc đến cái từ bạn tình này nữa, tôi và bọn họ đã cắt đứt, em là Omega của tôi, hoàn toàn khác với họ." Ngôn Dật hé mắt, mỉm cười gượng gạo, nhu thuận nép vào lòng hắn, chủ động khoát tay lên vòng eo cứng cáp của Lục Thượng Cẩm. Quả nhiên, Lục Thượng Cẩm lập tức yên lặng, vui mừng ôm Ngôn Dật. Ngôn Dật chỉ là quá mệt mỏi, không muốn tranh luận thêm điều gì với hắn nữa. Cũng không thể trách hắn, nếu không tự mình tiêm vào một mũi ức chế nồng độ cao, làm sao biết được nó có bao nhiêu đau đớn? Hắn nói lời xin lỗi, kỳ thật hắn còn chẳng biết bản thân sai chỗ nào. Lục Thượng Cẩm căn bản không quan tâm cậu muốn gì, có chăng là tâm huyết trào dâng, hi vọng nhận được sự đền đáp xứng đáng mà thôi. Hắn nói cắt đứt với Omega, chắc là chơi chán rồi, sau này lại thay một nhóm khác đến. Đương nhiên cậu và bọn họ khác nhau, Omega được sủng ái đều có số dư tài khoản đếm không hết, xe sang nhà ở đứng tên của chính mình, còn cậu chẳng có thứ gì cả, đây là sự khác biệt. Lục Thượng Cẩm và Alpha tê giác M2 tối hôm qua đánh một trận, không biết Alpha kia có còn đường sống hay không, hắn xưa giờ ra tay ác liệt, mười phần quyết tâm, cũng tiêu hao hết thảy năng lượng trên tuyến thể. Sau chuyện xảy ra trên giường vừa nãy, Lục Thượng Cẩn đã phóng thích tin tức tố xoa dịu cơn đau của Ngôn Dật, có chút mệt mỏi, hắn ôm thỏ nhỏ mềm mại vào lòng rồi thiếp đi một lúc. Ngôn Dật nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, bé cưng không có động tĩnh gì, liệu có phải là vì bị Lục Thượng Cẩm đâm đau chăng. Bé cưng số khổ, lại có một người cha tâm tư rộng lớn như thế. Ngôn Dật nghiêng người nhìn sườn mặt Lục Thượng Cẩm, đôi mắt thâm thúy ấy chỉ có thể hiện lên vẻ dịu dàng khi nhắm lại, sống mũi kiên cường đổ bóng trên gương mặt, vòm ngực rộng lớn bao bọc cậu, cơ bụng tám mũi rõ ràng dán lên người Ngôn Dật. Cái vẻ ngoài dụ hoặc khiến người ta hãm sâu này, ai biết được bên trong lại là một trái tim lạnh lẽo tuyệt tình. . truyện tiên hiệp hay "Cẩm ca." Ngôn Dật im lặng mở miệng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày Lục Thượng Cẩm, hơi thở của hắn phả lên ngón tay cậu. Đây là mộng ảnh trong giấc mơ của cậu, Lục Thượng Cẩm nằm bên cạnh, ôm cậu, bảo vệ cậu trong vòng ôm của hắn, thậm chí còn thả ra tin tức tố động viên, để thỏ nhỏ trong tay có thể ngủ thoải mái hơn. "Săn sóc ngày hôm nay là đủ rồi, mình không nên tham lam nữa." Ngôn Dật đặt tay lên mu bàn tay hắn, để những ngón tay hai người có thể chồng lên nhau. Cậu sao dám cùng hắn trở về. Sự ôn nhu của Lục Thượng Cẩm thay đổi thất thường, có thể lưu lại hồi ức đẹp là đủ rồi. —— Khi Lục Thượng Cẩm tỉnh lại, trong lồng ngực trống rỗng. Hắn ngồi dậy, nhìn sắc trời chạng vạng cách tấm rèm cửa sổ mỏng manh, trào dâng cảm giác lạc lõng thất vọng. Quay đầu nhìn lại thấy trên bàn tủ đầu giường có một bát cháo gà ấm nóng, hắn thả lỏng cầm bát cháo lên, ngửi được mùi thơm nhẹ và chút mùi kẹo sữa từ ngón tay trắng nõn tinh xảo của con thỏ nhỏ chạm qua. Hắn không biết tại sao, mọi khi cảm thấy vị ngọt này rất bình thường, nhưng hiện tại bỗng có một nỗi lưu luyến tràn vào khoang mũi, đến nỗi Lục Thượng Cẩm không bỏ sót bất cứ hạt gạo nào, ăn sạch chén cháo ấy. Áo sơ mi ủi chỉnh tề treo trên tủ quần áo, không có lấy một vết nhăn. Lục Thượng Cẩm đi xuống tầng dưới, quán bar cực kì náo nhiệt, đèn sân khấu xoay vòng tạo ra vô số đốm sáng hình tròn trên mặt đất, Alpha husky ngồi trên ghế cao, tay cầm đàn ghita livestream trực tiếp, hát bài hát mà người hâm mộ yêu cầu. Muôn hình muôn vẻ các loại khách hàng tụ tập xung quanh quầy bar, vài Omega say mê nhìn người pha chế tai thỏ điêu luyện rót rượu phía sau quầy. Có một Omega trẻ tuổi ngại ngùng hỏi Ngôn Dật: "Tai của anh thật đáng yêu, em có thể sờ thử không?" Ngôn Dật mặc vest bartender như thường lệ, đẩy một ly nước ngọt đến trước mặt Omega, xoa nắn ngón tay biến ra một bông hoa cúc nhỏ trang trí trên ly rượu, một tay chống má nhàn nhạt nhếch môi với Omega: "Muốn sờ cũng phải có trao đổi." Cậu búng tay, lấy ra một tấm thiệp sáng màu đưa cho Omega nhỏ: "Ông chủ tính làm một gốc cây ước nguyện, bảo bối muốn treo gì đó lên không?" Khuôn mặt Omega đỏ bừng, phồng má nghiêm túc viết lên tấm thiệp của Ngôn Dật, cậu nhấc tai, để Omega chạm vào. "Mềm quá..." Nhóc Omega sờ xong mặt đã hồng rực. Mấy Alpha đi chung đến gần Ngôn Dật, huýt sáo dựa vào quầy, cố ý nháy mắt: "Thỏ nhỏ à, chúng tôi cũng muốn sờ thử tai thỏ có được không, hay là sờ đuôi đi." "Tai chỉ dành cho Omega đáng yêu sờ." Ngôn Dật nghiêng người ngồi sau quầy bar, khẽ cười nói, "Quý ông không thể sờ loạn lỗ tai của Omega." Ánh đèn tròn chiếu vào gò má cậu, thỏ con giống như đang phát sáng. Lục Thượng Cẩm lặng người đứng trên cầu thang gỗ, hóa ra thỏ trắng nhỏ khi không đeo tạp dề chăm chú làm việc nhà, ở bên ngoài lại xinh đẹp vậy. Ngôn Dật thoáng thấy bóng dáng Lục Thượng Cẩm trên cầu thang, ý cười nơi khóe môi chợt thu về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]