Edit: @nynuvola (wp) 
Lục Thượng Cẩm đứng trước cửa sững sờ mười giây, thoáng chốc như có sấm một tia sấm sét nổ tung trên đầu, cơn ớn lạnh thấu xương lập tức ập đến toàn thân. 
Hắn xông tới, ôm Diệp Vãn vào trong ngực, máu tươi chảy ra khắp nơi, không phải mùi máu tanh nồng, mà thoang thoảng một chút hương thơm của hoa bách hợp, trao đi sự dịu dàng cuối cùng còn sót lại trên cõi đời này, như một lời an ủi động viên, thay Diệp Vãn vuốt ve khuôn mặt Lục Thượng Cẩm. 
"Ba, ba, ba..." Lục Thượng Cẩm có thể cảm nhận được nhiệt độ của thân thể nhẹ tựa lông hồng trong vòng tay hắn đang từ từ trở về con số 0. Sinh mệnh vốn kiệt quệ và khô khan đã chảy hết trong chiếc đồng hồ cát, nhưng không bao giờ có thể lật ngược lại lần nữa. 
Hắn muốn lập tức ôm Diệp Vãn chạy như bay ra khỏi tầng hầm, dẫn ông thoát khỏi địa ngục kinh hoàng này, nhưng trên cổ của ông có một cái khóa bằng thép đặc biệt, hắn không thể mở nó nếu không có mã hóa giọng nói của Lục Lẫm, hắn đã từng thử thu âm giọng nói của Lục Lẫm, cố gắng thử vô số lần, nhưng tất cả đều thất bại. 
Đứa bé trong bụng của Diệp Vãn đã đủ tháng, vài ngày nữa sẽ sinh, có lẽ vẫn còn cứu được, tiếp tục lưu lại dấu vết của sinh mệnh này, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, bất lực quỳ trong vũng máu. 
Có lẽ Diệp Vãn không đành lòng để đứa bé ấy vừa đáp đất liền phải cảm nhận sự tàn nhẫn của thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-quan-su-cup-tai/1168462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.