Có lẽ là bởi vì A Ngọc thường ngày quản lý nghiêm khắc, Lục Dương cũng là dưỡng mãi thành quen, nói chuyện không nhanh không chậm, tối nay ở nhà Hạ Phỉ ăn đồ ăn vặt nửa đêm giống như được giải thoát cho bản thân, há to mồm nhai.
Trong khi ăn, nó còn hỏi Tạ Thư Diễn về đứa bé, từ lúc nào sinh, sinh bao nhiêu đứa, đúng là con của Khôn Tử. Rất có thể nói, đem Tạ Thư Diễn á khẩu không trả lời được, anh hướng Hạ Phỉ mấp máy miệng, còn Hạ Phỉ hận không thể đem nó kéo thành anh em kết nghĩa.
Cho đến khi bữa ăn nhẹ nửa đêm kết thúc, tiểu gia hoả cháo đủ cơm no, gật gà gật gù buồn ngủ, Hạ Phỉ mắt nhìn thời gian đã không còn sớm, một tay nâng Lục Dương lên vai một tay dẫn Tạ Thư Diễn bước vào phòng ngủ.
Hai người bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, Hạ Phỉ siết chặt đầu vai, không nỡ để Tạ Thư Diễn đi, cũng không biết làm sao để người ta ở lại.
“Thằng nhóc này nói nhiều như ba nó vậy.” Hạ Phỉ dấu diếm dấu vết đem nội tâm quẫn bách nói với Tạ Thư Diễn “Bình thường ở nhà, đoán chừng A Ngọc không cho nó nói chuyện. Như thế nào vừa đến đây liền bắn liên hồi, cùng người ba hoa cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ* Thầy Tạ, em đừng để trong lòng"
(*): Có nghĩa là trẻ em ngây thơ và trung thực, ngay cả khi chúng nói những lời không may mắn, không cần phải trách chúng.
Tạ Thư Diễn nắm chặt tay nắm cửa, không trả lời, ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-phuc-hon/750498/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.