Hai người nhẹ chân nhẹ tay một trước một sau hướng phòng bếp đi tới, Tạ Thư Diễn lo lắng sẽ đánh thức mẹ Hạ, lại không hiểu sao cảm thấy thẹn, anh chỉ thức dậy tìm đồ ăn khi còn nhỏ.
Hạ Phỉ sinh ra không dành cho nhà bếp, đồ vật có sẵn đối với hắn cũng khó nhằn.
Hai người bọn họ không mở đèn, một người đứng xoay lưng lật mở tủ lạnh, còn người kia đứng đấy dựa vào khung cửa. Đại khái là quá an tĩnh rồi, Hạ Phỉ lúc nói chuyện cũng không kìm lòng được mà giảm thấp âm thanh.
"Ăn cái gì? Cái này làm làm sao a?"
Tạ Thư Diễn cũng rất ít khi nấu cơm, "Là súp chan cơm a, bỏ vào lò vi sóng là được."
Cả hai yên lặng lắng nghe âm thanh của lò vi sóng, xuyên qua lớp kính của lò vi sóng thấp thoáng ánh đèn vàng như ẩn như hiện.
Cho đến khi tiếng "ding" vang lên, lò vi sóng mới dừng lại, Hạ Phỉ đem bát đặt xuống bàn, "Cứ ăn như vậy?"
Tạ Thư Diễn đại khái là thực sự đói bụng, ngồi ngay ngắn đến trước bàn cơm, từng muỗng từng muỗng thổi thổi, ăn một cách chậm rãi.
Hạ Phỉ ngồi xuống bên cạnh anh, hắn không ăn nhưng miệng cũng không nhàn rỗi, "Cái thứ đồ vật này mà cũng ăn được?"
Tạ Thư Diễn liếc mắt nhìn hắn, lúc đói ăn cái gì cũng ngon, Hạ Phỉ bây giờ lâm vào trạng thái không còn gì để nói.
"Ừ."
Không để ý tới hắn cũng không sao, nhưng là làm như vậy, hắn vẫn cao hứng, mặt dày nói: "Cho tôi nếm một miếng."
Lúc ăn tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-phuc-hon/750492/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.