Hôm sau.
Khi Thế Lân đảo quanh một lượt, lại không phải là mái tóc ngang vành mắt kia,
Một kẻ hầu xa lạ cúi người tiến tới.
- Lãnh Vị người tỉnh.
- Người..
- Jan!
- Jan!
Thế Lân dường như không để ý tới đồ đạc khắp căn phòng đều đã có sự thay đổi, lò sưởi ấm hơn, ngay trên nền đất lạnh giá cũng đã được lót một lượt thảm trải mềm mại,
Bật gọi tên người, kéo chiếc áo khoác hờ hững, đôi mắt bấn loạn đảo tìm khắp xung quanh.
Không thấy...
Túm lại một kẻ hầu:
- Cảnh vệ của ta đâu?
- Ngươi có nhìn thấy hắn không?
Kẻ hầu kia chỉ kịp ngơ ngác, Thế Lân đã đảo gót chân tới bậu cửa, một đôi tất mỏng lại quên mất nền tuyết quá lạnh lẽo mà đỏ chân tìm tới cửa phòng kia.
- Jan.
- Jan!
- Ngươi có trong đó không?
Jan ngồi sững trên bàn, tay vuốt trên miệng chuôi dao móc.
Dưới chân là một vũng nước đọng còn chưa tan hết.
Cửa không mở.
Thế Lân run rẩy chịu từng cơn gió lạnh đến rát má.
- Jan..
- Jan,
- Ta biết ngươi trong đó.
- Ta có thể ngửi được mùi của ngươi. Ta đã rất sợ, rất sợ...
- Tối hôm qua...
- Tại sao ngươi lại rời đi...
Jan khép chặt đôi mi.
Từng lời thì thầm nức nở ấy, để làm gì đây?
Ta có thể không rời đi sao?
Ta thật hận chính mình không đủ khả năng cũng không đủ quan trọng với người để ở lại.
Thế Lân.
Người rút cuộc cũng có thể hoàn thành ý nguyện được ở bên Alpha ấy.
Vậy còn ta tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346215/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.