Hương quế nhạt dần,
Người cũng khuất xa.
Chỉ còn lại đây hai mảnh tâm tình thấu xương thấu tủy.
Một kẻ dùng cả tấm chăn nhỏ mà choàng lấy một kẻ, ôm siết vào lòng.
Lắng nghe từng tiếng nức nở đau đớn kia. Như cũng từ đó xé tan ra chính tâm tình của mình...
Thế Lân,
Người hỏi ta vì sao?
Người hỏi ta người sai ở đâu?
Ta biết trả lời thế nào đây...
Bởi vì chính ta muốn một dao giết chết hắn khi nhìn từng dấu hôn,dấu cắn khắp lồng ngực người.
Bởi vì ta lại không thể xuống tay khi biết rõ ràng rằng, tim người đặt trên ngực hắn.
Thế Lân, mỗi một giọt nước mắt của người rơi xuống bây giờ, đều chính là đào ra từng lỗ từng lỗ nhỏ trong lòng ta.
- -----
Im lặng một mảnh, người khóc đến mệt mỏi, thực muốn thiếp đi.
Thế nhưng chất dẫn dụ không tan hết được, hậu huyệt kia ngứa ngáy tới mức muốn nuốt luôn cả chút dịch vừa rơi ra khỏi.
Đầu khấc dương v*t hồng mịn, run rẩy nhỏ dịch.
Thế Lân nén chịu, rời khỏi lồng ngực Jan, co kéo chút quần áo vương vãi.
Jan cố gắng quay đi, để ánh mắt đừng nhìn tới đôi đầu v* nhỏ sung huyết sưng lên một vòng kia, cũng đừng dừng lại nơi hai cánh đùi trắng mịn..
Thế Lân đắp hờ được chút quần áo, trên miệng cắn lấy mảnh chăn, gập người, vậy nhưng không cách nào có thể tự mình thoát ra khỏi cơn kích tình đã chín muồi này được, khuôn mặt chịu đựng đến khổ sở, cũng chẳng có thứ thuốc ức chế nào có thể dịu đi từng đợt khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346211/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.