Phòng Thế Lân.
Châu báu trân quý không thiếu, thức ăn ngon được ép khô trữ lại thành cả thùng lớn.
Vải tơ mỏng cho mùa hè, vải bông ấm cho mùa đông.
Thế Ngọc đã chuẩn bị kỹ lưỡng tới từng chút từng chút cho người em trai Omega của mình, nắm lấy tay Thế Lân dặn dò:
- Thế Lân, đường xa, em phải cẩn thận sức khỏe,
- Còn nữa, nếu hắn dám đối xử không tốt với em, lập tức nhắn tin truyền về, ta và cả hai anh đều sẽ không tha cho hắn!
Thế Lân cười đến là vui vẻ:
- Uri là người tốt, người nhất định đối xử với em càng tốt hơn!
Thế Ngọc lắc đầu. Chính người chị ruột thịt này cũng không hiểu nổi vì cái gì mà Thế Lân lại đem một mảnh tình si như vậy trao đi cho một kẻ chỉ vừa gặp qua vài lần, một mực tin tưởng.
Trái tim non nớt kia, đôi môi cười vô tư chưa vương chút bụi nào, chưa thấu hiểu hết được sự đố kị trong từng gia tộc lớn, vậy mà đã nhất nhất muốn đem thân mình gả đi...
Vuốt mái tóc mềm tay, Thế Ngọc cũng chỉ đành có thể tận lực thay người em trai tính tình đơn thuận kia mà phân theo vài Beta Nam nhanh nhẹn để đi theo chăm sóc.
Thế Lân thấy ánh mắt Jan vương chút nhìn lại về phía chiếc bàn, nghĩ rằng Jan đang nhìn tới những chiếc hộp đá quý lấp lánh sáng kia, liền nhanh chóng đứng dậy kéo tay lại:
- Jan, lại đây lại đây!
- ....
Thế Lân cầm luôn mấy chiếc hộp ấy như đặt lại như dúi vào đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-pha-vo-dinh-menh/1346208/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.