Đường Trụ thật sự nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, nhưng không nghĩ ra được nên phạt Tạ Thời Tân thế nào.
Người bên cạnh lục tục rời đi, bên ngoài cũng có người tiến vào chơi, Đường Trụ cuối cùng vẫn ngẩng đầu nói với Tạ Thời Tân: "Không nghĩ ra, thôi bỏ đi."
Người phạt không để ý, nhưng người bị phạt thì để bụng vô cùng.
"Không bỏ qua được, đây là quy tắc." Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ: "Nhưng mà thật sự tôi không nghĩ ra được."
"Không sau, thiếu trước đã."
Tạ Thời Tân hình như nhìn thấy bên cạnh Đường Trụ có gì đó, đưa tay qua: "Khi nào nghĩ ra rồi thì nói cho tôi biết."
Vì tay Tạ Thời Tân vươn đến, Đường Trụ né một chút.
"Đừng nhúc nhích." Tạ Thời Tân nói.
Đường Trụ không động đậy.
Là một hạt bụi, Tạ Thời Tân cúi người phủi bay nó đi.
Nhưng sau khi phủi đi rồi, tay Tạ Thời Tân không lập tức rời đi, anh đưa ngón tay quẹt nhẹ một cái, quét qua lông mi Đường Trụ.
"Làm gì vậy, nhột." Đường Trụ nháy mắt.
Tạ Thời Tân: "Sao lông mi lại dài như vậy?"
Đường Trụ đưa mắt nhìn Tạ Thời Tân, đôi mắt giống dấu phẩy có cái đuôi cong cong.
"Sao tôi biết được, nó tự dài vậy đó." Đường Trụ nói.
Tạ Thời Tân vẫn không rời đi, lại quét lông mi Đường Trụ thêm cái nữa: "Dấu phẩy, em là dấu phẩy nhỏ sao?"
"Cái gì mà dấu phẩy nhỏ," Đường Trụ né tránh: "Anh đừng chọc tôi nữa Tạ Thời Tân."
Tạ Thời Tân thấp giọng cười, lại trêu Đường Trụ: "Tôi cứ muốn chọc em đấy."
"Anh!"
Đột nhiên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-nhat-duoc-mot-chang-a/1124500/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.