Thẩm Phú cướp lời: “Anh!”
Thẩm Yến không thèm quan tâm tới anh ta, ánh mắt nhìn lên lầu hai, không nhanh không chậm nói: “Thằng bé đang ngủ, cậu đi vào đi, nhẹ một chút.”
Ngôn Đỉnh rón rén nén sự kích động trong nội tâm chạy lên trên lầu hai, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, trong phòng ngủ tối tăm một mảnh, màn cửa nặng nề che mất ánh nắng ở bên ngoài một cách chặt chẽ, trên giường lộ ra một cái bóng cô đơn, hô hấp đều đều.
“Anh hả?” Vừa mới tỉnh lại, giọng mũi ngơ ngác, Thẩm Thượng mở mắt, dự định mở đèn lên lại bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng ngăn cản lại, năm ngón tay bóp chặt cảm nhận kỹ càng: “Tại sao lại là anh?”
Ngôn Đỉnh giống như là một con chó trung thành ngồi xổm ở bên giường nắm lấy một bàn tay của Thẩm Thượng cọ cọ lên mặt mình, đã lâu rồi anh không cạo râu, râu ria ở trên mặt đâm đâm vào mu bàn tay của Thẩm Thượng hơi ngứa: “Anh buông..."
Lại là đôi môi mỏng manh theo cảm xúc ẩm ướt lạnh lùng, hung hăng ngăn chặn lại, sau khi cọ xát một phen, đôi môi của hai người đều đỏ thắm: “Tôi đã từng nói em mà nói thêm một câu tôi không thích nghe thì tôi sẽ hôn em, cho nên là... Đừng mà... Xin em đừng nói buông tôi ra, dạng lời nói thất vọng đau khổ như là buông tôi ra. Tôi không lừa gạt em, Thẩm Thượng, em vễnh tai nghiêm túc lắng nghe cho tôi, tôi thích em, Ngôn Đỉnh tôi chưa từng nhát như vậy, nhưng mà ở trước mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/750776/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.