Vương Hoàng đang ở trong tù, sau khi anh phải vào tù rồi mới biết được mình không chỉ đắc tội với Ngôn Đỉnh, còn đắc tội với nhà họ Hứa quyền cao chức trọng ba đời đều nằm trong vòng thủ đô
Có cái gọi là trước khi chết cũng phải ôm người ta theo cùng, anh ta hoặc là không làm, nếu như đã làm thì làm cho xong, anh ta cũng sẽ nói ra chuyện Tưởng Hằng bày mưu với mình để bắt cóc Thẩm Thượng.
“Tôi nói, tôi nói hết. Cậu chủ Hứa, tôi cũng là người bị hại, cầu xin anh thương xót, xin anh cầu xin tha thứ với cấp trên giúp cho tôi, xử ít mấy năm.” Vương Hoàng khóc lóc cầu xin tha thứ.
Hứa Hạo nói từng câu từng chữ: “Anh đã từng chạm vào Thẩm Thượng chưa? Có, hay là không có?”
“Chạm... Chạm vào rồi..." Vương Hoàng nói chuyện cũng không dám thở sâu, đó lại nói: “Chỉ là chạm vào một cái, cậu ta phản kháng quá lợi hại, tôi sợ là sẽ xảy ra án mạng cho nên không dám làm tiếp tục, tôi thề!”
Sợ là Hứa Hạo không nghe rõ lời mình, hoặc là không hiểu được, Vương Hoàng ghé sát vào cửa sổ pha lê ngăn cách diễn tả vô cùng sinh động: “Cậu ta đã bị Ngôn Đỉnh đánh dấu hoàn toàn, trên người mang theo pheromone của Ngôn Đỉnh, thối chết đi được, tôi căn bản ôm cậu ta không được, tôi liền hù dọa cậu ta một chút mà thôi, cậu chủ Hứa cậu..."
“Ở yên trong ngục giam mà đợi, có lẽ là còn có thể giữ lại được một cái mạng.” Hứa Hạo lạnh lùng bỏ xuống câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/750769/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.