Ngôn Đỉnh bỗng túm tay của Thẩm Thượng: “Cậu không giận sao?”
Ánh mắt của Thẩm Thượng nhìn chằm chằm lồng ngực của Ngôn Đỉnh, không nói một lời.
“Cậu nói chuyện!” Ngôn Đỉnh có hơi nóng nảy, có điều mấy giây, cơn giận đột nhiên lại yếu đi rất nhiều, tiếp tục hỏi: “Yêu tôi sao?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Ngôn Đỉnh đã sững ra.
Yêu?
“Cậu không yêu cậu ấy, dựa vào đâu muốn cậu ấy yêu cậu?” Giọng nói châm chọc của Hứa Hạo từ đằng sau truyền tới: “Cậu còn biết xấu hổ không?”
Ngôn Đỉnh bỗng trợn mắt, sao ở đâu cũng có kẻ đáng ghét này chứ.Hứa Hạo tự động phớt lờ, mở miệng muốn dặn dò Thẩm Thượng vài câu, nhưng nghĩ lại, dựa theo cá tính của Thẩm Thượng chắc chắn vẫn làm bừa theo tính cách của Ngôn Đỉnh, chỉ đành xoay người nói với Ngôn Đỉnh: “Omega rất nhỏ bé yếu ớt, trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận hai ký hiệu của alpha, Ngôn Đỉnh, cậu nếu như có lòng, gần đây tốt nhất đừng chạm vào cậu ấy.”
Ngôn Đỉnh ngẩng đầu, nói là nghe lọt rồi, đáng tiếc ai kia lại cứ mở miệng nói kháy: “Hai ký hiệu không phải là có cân bằng pheromone hay sao? Tôi không chạm vào cậu ta thì nuôi cậu ta làm cái gì?”
“Cậu!” Thật sự khó câu thông, Hứa Hạo mặt mày tối sầm nhìn sang Thẩm Thượng, hy vọng có thể dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, cơ thể là của mình, dày vò hỏng rồi không có ai có thể chịu khổ thay cậu, mà người yêu thương cậu nhất đó cũng sớm bước vào luân hồi rồi.
Thẩm Thượng lại mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/255245/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.