“Đâu phải là không có tiền, với cả, nói mấy câu mềm mỏng lấy lòng thì tôi đã đại phát từ bi mà giúp cậu rồi, sao lại... không thức thời như vậy chứ? Cậu không thức thời như vậy thì tôi mới thu giữ cậu.”
Ngôn Đỉnh lẩm bẩm mấy câu, lau khô tóc, đảo một vòng phòng khách, nhìn thời gian sêm sêm rồi, anh hắng giọng, đi tới cửa, anh biết Thẩm Thượng nhất định là ngoan ngoãn ngồi ở cửa đợi anh mở cửa, những năm này cũng không phải là lần đầu tiên đuổi cậu đi rồi, nhiều nhất người chỉ ở trong công viên dưới lầu, hoặc bất kỳ một nơi nào anh với tay là tới, dễ dàng có thể tìm được.
Thẩm Thượng không rời xa anh được, anh biết.
“Này.” Cửa mở ra, Thẩm Thượng quả nhiên ngồi đó, giống như đã ngủ rồi: “Đứng lên, bên ngoài lạnh.”
Thẩm Thượng hơi động đậy vai, từ từ ngẩng đầu, so với sắc mặt xám tro càng ảm đạm hơn là ánh mắt trống rỗng của cậu, chỉ là sau khi chạm vào ánh mắt của Ngôn Đỉnh thì đã khôi phục sự nhu hòa ấm áp thường ngày, không lộ vết tích phủ lên trái tim của Ngôn Đỉnh, thẩm thấu vào trong, khiến Ngôn Đỉnh phải rời ánh mắt đi chỗ khác.
“Xin lỗi, không cẩn thận ngủ thiếp đi.” Thẩm Thượng khó nhọc chống lên mặt đất đứng dậy, cả gương mặt nhiễm ánh đỏ nóng bừng, cậu dùng giọng điệu thương lượng hỏi: “Ngôn Đỉnh, tôi hình như sốt rồi, anh có thể để tôi trở lại phòng không? tối nay... tôi sợ là không thể qua đêm ở bên ngoài được.”Ngôn Đỉnh tránh ra một lối, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/255241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.