Vương tổng sợ hãi, lập tức rút tay về, lúng túng chà chà, cố gắng tỏ vẻ thật thà cười nói: "Đúng đúng đúng, Ngôn tổng nói rất đúng, nói rất đúng."
Cuối cùng Ngôn Đỉnh vẫn mang Thẩm Thượng đi, gió lạnh bên ngoài thổi lên mặt, thổi bay men say của Ngôn Đỉnh, anh cõng Thẩm Thượng, tâm huyết dâng trào mà nghĩ đến chuyện lãng mạn, giống như là cõng một người đàn ông say, đi bộ về nhà là một chuyện rất tình thú.
Thẩm Thượng úp sấp trên lưng Ngôn Đỉnh, đầu cong cong dựa vào vai anh, trong hơi thở đều là mùi nước hoa nhàn nhạt của Ngôn Đỉnh, còn có mùi khói rượu từ trong phòng.
"..."Thẩm Thượng mấp máy hai cánh môi, hàm hồ mà nói: "Lần này, tôi ngoan không?"
Ngôn Đỉnh không nghe rõ mấy lời Thẩm Thượng nói đằng trước, chỉ nghe thấy câu phía sau: "Ngoan ở đâu?"
"Ha..." Thẩm Thượng đưa tay về phía trước, ôm cổ Ngôn Đỉnh, cọ xát khuôn mặt: "Tôi không chạy trốn, không tùy hứng, không làm anh bẽ mặt, tôi thật sự...ngoan không ít..."
"Còn có mặt mũi nói." Ngôn Đỉnh vỗ vỗ Thẩm Thượng: "Nếu như vừa rồi tôi không ngăn lại, cậu định để cho tên rùa đen kia được hời hay là dẫn cậu đi thuê phòng?"Nhớ đến dáng vẻ uống thả cửa vừa rồi của cậu, trong lòng Ngôn Đỉnh lại có chút vui vẻ không nói ra được.
Là vì Thẩm Thượng không muốn bị Vương tổng chấm mút mà tức giận?
Cũng đúng, mặc dù Thẩm Thượng chỉ là một con chim hoàng yến, đó cũng là chim hoàng yến của một mình Ngôn Đỉnh anh, không có chủ nhân nào không hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-my-thu-bi-danh-dau/255239/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.