Gia Vũ lau máu trên đoản dao nhỏ, cất trở lại hộc tủ. Trương Yên cũng khẽ sắp xếp đống giấy tờ lộn xộn, nhỏ giọng:
- Anh Vũ,
- Liệu... có sao không?
Gia Vũ không trả lời, lướt qua người vỗ vai một cái trấn an.
Cậu chán ghét những kẻ chỉ vì là Alpha mà cho mình cái quyền tự cao tự đại, sai bảo và bắt kẻ khác quỳ mọp dưới chân.
Và có những thứ thuộc về quá khứ, trôi không đi, tẩy không sạch, in hằn như từng vết roi kia đầy trên lưng.
Thế nhưng tại sao lại mất kiểm soát như vậy?!
Lại chán ghét mùi Phermone nhạo báng kia đến nỗi vung tay đánh người?
Gia Vũ chống mi tâm, đảo bước tới quầy tủ, nhặt lấy một chai rượu vốn trước giờ chỉ để trưng, đem thứ vừa cay vừa đắng vừa nồng trên tủ kia ra, từng ly rót tới tràn đầy, một ly lại một ly đều cạn.
Hương men rượu nồng nàn.
Thứ tình một đêm ấy ta đáng lý phải quên đi chứ.., sao lại...
Có chút chờ mong...
Buồn cười quá phải không?
Omega ơi là Omega!
Gia Vũ ngươi có mạnh mẽ đến thế nào, cũng lại không thể chống lại cái bản năng chết tiệt ấy!
Bản năng hướng đến mùi vị mà bản thân, và chính từng tấc da trên cơ thể mình khao khát.
Mùi vị khao khát sao?
Gia Vũ đôi má đã đỏ, men say đã ngấm, nhìn bầu trời đêm đen kịt kia, ánh trăng sáng mờ tỏ mới che qua đám mây, tựa đầu một bên thành cửa sổ.
Hương rượu nồng. Nồng không có tình.
Tình một đêm. Tình không có tình.
- ---------
Gần tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-lanh-gi-thi-cung-len-giuong/198066/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.