Chương trước
Chương sau
Trong này người say sưa ngủ,
Ngoài kia một mảnh rối tinh rối mù,
Mẹ của Trần Phong,– Lý Loan gần như chết sững khi nghe tin con trai mất tích, người quản gia già vội vàng chạy lại đỡ, nhìn đám vệ sĩ đang lo lắng cúi rạp cả người, bèn trấn an:
- Phu nhân, người trước hết bình tĩnh một chút.
Lý Loan đỏ mọng mắt:
- Trần Phong trước giờ làm việc có quy củ nề nếp, chưa khi nào xảy ra bất kỳ sai sót nào.
- Ông nói tôi làm sao có thể bình tĩnh được đây?
Người quản gia thở một hơi dài trong lòng.
Nói, cũng đúng.
Trần Phong tuy là đứa con nối dõi duy nhất của Trần tộc, thế nhưng từ nhỏ không vì sinh ra trong giàu có mà lười biếng ham chơi. Thậm chí mong lười cũng không được nữa!
Bởi vì đó chính là sinh ra đã mang cái mặt lãnh khốc!
Một cái cười cũng không có, mà tốt nhất không nên cười thì hơn, dọa người ta lắm lắm!.
Đừng nói tới việc tự dưng mất tích suốt một ngày một đêm, một cọng chỉ vuốt không thẳng cũng khó mà vừa mắt,
Lại điểm đầu người dám đụng đến Trần Phong thì lại càng khó hiểu. Chưa nói đến vị trí bậc nhất của Trần tộc ở Tây Đảo này, chỉ cần xét đến khí tức Alpha cường đại và mạnh mẽ kia, nếu không phải là hai ba Alpha to khỏe gộp lại, đánh tay đôi nào có ai qua được?
- Không cần biết đi đâu mất,
- Lập tức điều thêm người lục soát khắp Tây Đảo,
- Rà soát tất cả các danh sách khả nghi trên các đường bay lớn nhỏ, ngay cả trực thăng tư nhân của các Gia Tộc đều phải kiểm tra,
Lý Loan vừa lớn giọng phân phó, đã lại thấy một khuôn mặt u ám xuất hiện ngay cửa lớn.
Trần Phong khớp răng cắn chặt, nhả ra từng chữ:
- Không cần tìm nữa.
- Con ở đây.
Lý Loan tưởng mình bị hoa mắt, mọi người phút chốc cũng không dám nhìn thẳng.
Một Trần Phong hàng ngày mắt không chứa nổi một hạt bụi. Vậy mà giờ đây quần áo nhăn nhúm, vạt nọ vạt kia xộc xệch, trên tay vừa nắm vừa vò một xấp tiền, nhìn thế nào cũng không ra một Trần Tổng nữa.
Lý Loan còn định nói cái gì, liền lập tức đã bị khí tức giận dữ bùng nổ, mùi men rượu chuếnh choáng ép phải nuốt lại từng tiếng vào trong.
Quả này không phải giận bình thường!
Xem ra kẻ nào chọc phải thứ men này, quả là xấu số.
- ----------
Trần Phong đốt một điếu thuốc, đôi mắt khẽ híp lại thành đường.
Là Alpha có vị trí cao nhất ở Tây Đảo này, có gì vô lý mà chưa từng trải qua?
Thế nhưng vô lý đến như vậy, thật quá không tưởng!
Omega kia, ngươi... là ai?
Giận ngươi đến điên người. Vậy nhưng lại tự giận bản thân mình gấp bội.
Làm sao ta có thể không bài xích, không chán ghét khi vừa mơ màng tỉnh lại đã thấy một kẻ trần trụi đang nhằm côn th*t của ta mà nhún đẩy?
Đáng lý... phải là một cái bạt tai, một cái xô đẩy mới đúng!. Tại sao?, ta như thế nào mà lại đưa tay nắm chắc nơi eo kia mà bồi thêm cuồng dã ra vào?
Không thể tin nổi...
Trần Phong nghĩ tới cơ thể chính mình khi vừa tỉnh dậy, dấu hôn và từng đường xước do vết tay bấm sâu cào rách, và ngay cả bầu trời đã đen kịt ngoài kia cũng như ngầm gật đầu xác nhận!
Một ngày một đêm.
Vần vũ thế nào để một ngày một đêm vẫn không muốn rời?
Tương thích phải là bao nhiêu phần mới khiến ta cuồng loạn như vậy?!
Hương trầm kia...
Ngươi...
Càng nghĩ càng thấy hoang đường,
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Một cái Omega mà lại dám cho người tới quán Bar, kẻ đó tỏ vẻ là ngu ngốc để bẫy ta? rồi xịt thuốc mê liều nặng đưa đi?
Nhưng đưa đi lại không phải là muốn làm gì, mà lại chính là làm tình đến điên đảo!
Vậy cái mục đích cốt lõi cuối cùng ở đây là gì?
Omega đó là ai?
Vì sao lại làm như vậy?
Vì sao lại là để làm tình?
Còn nữa....
Số tiền này... Không lẽ, hắn quả thực dám coi mình là trai bao?!
Trong đầu vừa điểm qua hai từ < Trai bao>,nắm tay Trần Phong nắm chặt thành nắm. Siết.
Nếu quả thật là có kẻ nào trên Tây Đảo dám coi Trần Phong này là trai bao, kẻ đó thực sự chán sống rồi?!
Thế nhưng thực sự, hương vị đó cũng quá mê người, đôi cẳng chân rất dài, thon mịn như bột phấn, đôi môi nóng rực lửa ngay dưới thân này thèm khát đón lấy mút mát... Còn nữa, quả thật rất thơm. Rất thơm.
Hừm.
Được lắm!
Từ trước tới nay chỉ có Trần Phong này nhàm chán Omega các người, nào có thể để cho một kẻ cứ như thế bỡn cợt?!
Trần Phong
Còn sẽ không phải vừa thấy huy hiệu nhà họ Trần, liền sẽ bám chặt lấy?!
Dù là thế nào, ta cũng sẽ bắt lại được ngươi,
Omega to gan lớn mật, lại dám cuốn lấy ta như thế?, lăn lộn với ta như thế?!
==========
< Đến khách sạn X, tìm kẻ đặt phòng, tôi muốn biết tất cả các thông tin liên quan >
Tin nhắn vừa được gửi đi, lão quản gia liền phân phó một chút, trong lòng lại dấy lên biết bao nhiêu hồi tưởng.
Bà Lý Loan đã muốn có cháu bế đến mức ép tới ép lui, vậy mà Trần Phong vẫn chưa vừa mắt ai.
Và quan trọng nhất, Trần Phong cảm thấy việc động chạm tới da thịt kẻ khác,là một việc rất không sạch sẽ,
Mỗi một Omega trước khi tới gặp mặt đều đã được dặn dò kỹ lưỡng, tắm rửa kỳ cọ đến đỏ cả da, thế mà Trần Phong vẫn không thể nào đứng gần họ quá một mét.
Lão quản gia không nghĩ tới thì thôi, nghĩ tới lại ái ngại,
Mất công sắp xếp, lôi kéo mãi Trần Phong cũng phải nể mặt mẹ mình mà tới, thế nhưng vừa gặp kẻ nào đó lại mặt lạnh mà hỏi người ta rằng đã thực sự tắm kỹ chưa? Tại sao mùi hương lại nồng đến vậy?. Rồi tự thân lùi hẳn ra xa khiến Omega đó ngượng đến không có chỗ mà chui xuống đất.
Đã nghĩ rằng may lắm, Omega của Phạm Tộc, có một Omega từng được chỉ định làm hôn thê của Trần Phong, tỷ lệ tương thích đạt đến 74%, hương vừa chóp mũi lại xinh đẹp.
Trần Phong chính mình cũng đã nghĩ cần một người thừa kế sớm một chút, gật đầu.
Thế nhưng khi Omega kia phát tình đến run rẩy, nước dưới hậu huyệt nhỏ thành từng mảng đầm đìa, van xin bám lấy Trần Phong muốn thỏa mãn, thì Trần Phong lại bất ngờ thu lại Phermone của mình, rời khỏi,
Vị Omega đó không còn cách nào khác, phải gọi người của đội hỗ trợ khẩn cấp, xấu hổ đến mức suýt cả tự sát,
Bà Lý Loan phen ấy nhún mình ba bốn phần đích thân tới xin lỗi Phạm Tộc mới im lặng cho được.
Từ đó thì bà cũng đành mặc kệ không quản nổi.
Không mặc kệ thì sao được?. Các Omega của các gia tộc lớn hầu hết đã bày trí gặp mặt qua.
Người này thì chê quá nồng, kẻ kia thì chê nhạt nhẽo., kẻ kia xinh đẹp thì chê ngu dốt. Tức mình tìm Beta tới thì vừa nhìn thấy khuôn mặt như dao khắc lên người của Trần Phong, mấy vị Beta chạy đến dép cũng không đeo cho kịp.
Omega của các Gia tộc lớn dẫu rằng muốn làm bạn đời của Trần Phong đến mức nháo loạn cả lên, thì cũng không ai chịu được một kẻ mà vừa thấy mặt mình đã lập tức nhăn chặt mi như ngửi phải mùi xác chết.
Với lại, ánh mắt của Trần Phong quá lạnh nhạt, khí tức chán ghét tỏa ra không một chút lưu tình, khiến mọi Omega đều cảm thấy chẳng có một chút hi vọng nào.,
- --------
Tự nguyện đã thành ra như vậy,
Cưỡng ép lại càng chẳng ra sao.
Cách đây hơn năm năm, khi cha của Trần Phong bệnh nặng khó qua khỏi, người đã âm thầm cử tới ba Omega vô cùng xinh đẹp. Hạ thuốc vào nước uống của Trần Phong, khiến người khó kiểm soát.
Trần Phong thực sự không kiềm chế nổi, triền miên làm tình một trận điên cuồng.
Thế nhưng vừa xong đã liền hạ lệnh xuống viện dược, trước mắt mình ép ba Omega đó uống thuốc ngừa thai, còn tức giận đến nỗi hai cha con không nhìn mặt nhau tới vài tháng.
Từ ấy, bệnh khiết phích của Trần Phong càng trở nặng, dần dà đến chạm vào tay người khác cũng trở thành nỗi khó chịu trong lòng.
Đương nhiên, nó chỉ là bí mật của dòng tộc, cũng không phải ai ai ngoài kia đều có thể biết được.
Bởi lẽ nói cho tới cùng, một Alpha mạnh mẽ đến như thế, đẹp đến như thế, lại không có nổi một bạn đời vừa ý hay sao?
Mọi người lại chỉ dám đoán bừa rằng, là vị Trần tổng này quá có tâm đi!
Ba mươi hai tuổi chỉ sống vì Tây Đảo, không quan tâm đến hạnh phúc của chính mình.
Mà nào có biết rằng, chỉ cần có một Omega cả gan đứng trước mặt Trần Tổng khơi gợi, lập tức sẽ bị tóm cổ quẳng ra xa tám mét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.