Truyện 11 Chương 17: Ta ở đây
Đời người, ai cũng có một nỗi sợ hãi vô danh mà đối với kẻ khác, chẳng là gì, đối với chính mình lại đau đớn như xé da xé thịt.
- -----------
Trong mông lung kia,
Một bàn tay già nua xấu xí ghê rợn chờm tới da thịt trắng bóc của thiếu niên mười sáu tuổi,
Thiếu niên lắc đầu van xin, trên mặt đều là nước mắt, sau lưng từng vết roi nhuốm máu ướt đầm, nhưng... kẻ Alpha kia nhất định không buông tha, xé toạc từng mảng quần áo che đậy,
Omega khép mình vào một góc,lại bị mạnh bạo ép chặt vờn lên da thịt,
Tiếng cười lạnh giá ghê tởm vang lên...
Omega!
Mày chỉ là một Omega cặn bã bị chính cha dượng mình dâng lên cho ta!
Có quyền từ chối sao!
Khốn kiếp!
Mày chỉ là một cái máy biết đẻ!
Không...
Rời rạc.. chắp vá, những hình ảnh lộn xộn mông lung..
Gia Vũ ngay trong mơ đều giãy dụa trốn tránh, màn đêm đâu đó vạch ra gương mặt đầy ghét bỏ của cha mình...
Cứu con...
Người cha Beta tiến tới gần nghiến răng, túm ngược mái tóc cậu ép ngửa cổ, dang tới một cái tát bỏng má,
<Mày cũng là thứ thối nát như mẹ mày! Omega chính là một lũ phản bội và đê hèn!>
< Sao mày không chết sớm đi! >
< Dám ăn vụng thức ăn của tao>
< Cha.., con rất ngoan, cha... con hai ngày nay đều nhịn đói>
Trả lời chính là một phát đạp ngang xương sườn, quằn quại. Omega bé nhỏ ôm gằm khuôn bụng vì đói và đau, trong buổi tối phủ đầy mưa tuyết ấy, bị quẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-lanh-gi-thi-cung-len-giuong/1346313/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.