Chương trước
Chương sau
Francois và Arthur uống không ít rượu, chỉ đành gọi tài xế tới lái xe đưa về.
Hai người ngồi cạnh nhau trong phi hành xa rộng rãi, tửu lượng Arthur không tốt bằng Francois, đám sĩ quan kia còn bắt nạt y là ma mới, tống cho y bao nhiêu là rượu. Rượu vang tác dụng chậm, Arthur chưa đến mức say quắc cần câu, nhưng đầu óc hơi lâng lâng, cả người khô nóng khó chịu, y dùng tay phẩy phẩy vài cái, vẫn thấy nóng, bèn vươn tay tháo hai nút áo trên cùng, để lộ cần cổ cho thoáng.
Francois lẳng lặng nhìn một loạt động tác của ý, ánh mắt vô thức dừng trên xương quai xanh trắng trẻo của đối phương, bỗng sắc mặt hắn lạnh băng, kéo mạnh y về phía mình, vạch cổ áo y ra nhìn.
Đầu Arthur quay mòng mòng, bị hắn vạch áo thì đần người ra, đôi mắt to mơ màng:
– Nguyên... Nguyên soái?
Dưới ánh trăng, vết hôn trên cổ Arthur lồ lộ trước mắt Francois, rõ là bị ai đó gặm cắn, cực kỳ mờ ám, ánh mắt hắn trầm xuống. Francois cúi đầu ghé sát vào cổ Arthur hít một hơi, quả nhiên có mùi tin tức tố của một Alpha xa lạ, sắc mặt hắn đen hơn đít nồi, lửa giận bừng bừng như núi lửa phun trào!
– Ai hả? Là ai đã chạm vào cậu? – Francois giữ chặt gáy Arthur, buộc y ngửa đầu nhìn thẳng mình, tay còn lại dùng sức chà mạnh vết đổtrên cổ Arthur như muốn lau sạch nó.
Giọng nói Francois mang theo lửa giận, Arthur bị dáng vẻ này của hắn làm hoang mang, giãy dụa theo bản năng:
– Áu... đau quá... sao thế?
Francois sao có thể để y trốn được? Hắn chôn chặt Arthur trong lồng ngực, lạnh lùng chất vấn:
– Rốt cuộc là ai làm điều này hả? Có phải thằng nhóc Joseph kia không?
– Không, không phải gã. – Arthur thấy phản kháng vô dụng nên buông xuôi luôn.
Y lén nhìn Francois, phát hiện trên mặt tên mặt liệt ngàn năm này viết to mấy chữ "đang rất tức giận", nom chẳng khác nào lão chồng bắt quả tang vợ ngoại tình, phát hiện mình bị vợ yêu cắm sừng! Cách ví von này khiến Arthur bật cười thành tiếng.
– Cậu còn dám cười? – Francois sắp tức nổ phổi! – Không phải Joseph thì là ai hả? Nói mau!
Arthur có tí men vào nên gan to hẳn ra, thẳng thừng khiêu khích quyền uy của Nguyên soái:
– Là ai quan trọng lắm ư? Dù gì thì trong mắt Ngài, ta chẳng khác nào con sâu cái kiến, muốn đổi là đổi mà thôi!
Francois không ngờ tên nhóc này còn giận hắn, trời mới biết lúc hắn giận điên người khi thấy Joseph nhục mạ y, chỉ muốn xông lên dạy tên kia một bài học nhớ đời. Có điều Joseph là hoàng thân quốc thích, hắn chỉ đành lặng lẽ giải vây cho Arthur rồi công khai trả đũa Joseph một phen khiến gã mất hết thể diện. Thế mà Arthur còn chưa vừa lòng?
À đấy, nhắc tới chuyện đổi thị vệ, Francois bỗng nhớ tới ánh mắt thèm thuồng của Repin khi nhìn Arthur, hắn gần như lập tức đoán ra chân tướng.
Thấy Arthur bực bội chứ bé mèo xù lông, Francois không khỏi thay đổi ngữ khí, lực tay cũng nhẹ hơn đôi phần:
– Lẽ nào là Repin?
Arthur cười lạnh, vẻ mặt khinh khỉnh:
– Là gã thì đã sao? Ngài Nguyên soái có thể làm gì gã chứ?
Y nhận ra sự đố kị trong mắt Francois, nhân cơ hội châm ngòi ly gián, khiến mâu thuẫn giữa Repin và Francois càng lớn:
– Cho dù ngài là Nguyên soái thì chắc gì đã dám đắc tội với Hoàng tử điện hạ, nhỉ?
Bao lâu nay, Arthur luôn sắm vai một fans trung thành tin tưởng Francois một cách mù quáng, nghe lời răm rắp, chưa bao giờ cãi lời hắn. Thế nhưng giờ đây, quan vệ sĩ của hắn bỗng xù lông, cả người như đầy gai nhọn, nhìn hắn đầy khiêu khích. Francois chỉ cảm thấy lửa giận phừng phừng, ghen tuông và phẫn nộ khiến hắn nhất thời đánh mất lý trí.
Hắn nắm chặt tóc Arthur, kéo mạnh y đến trước mặt mình, cúi đầu gặm cắn cái miệng nhỏ khiến hắn vừa yêu vừa hận kia...
– Ưm...
Arthur trợn tròn mắt, chưa kịp tiếc thương cho nụ hôn đầu thì khoang miệng đã bị đầu lưỡi ai kia tấn công mạnh mẽ. Tin tức tố Alpha bùng nổ, cả khoang mũi Arthur tràn ngập hương vị của đối phương. Cả người y mền nhũn, chỉ đành xụi lơ mặc đối phương bá đạo chiếm đóng bờ bôi, cướp đoạt hơi thở của mình mà chẳng thể phản kháng.
Francois hôn tới say mê, hương vị của Arthur quá tuyệt vời, hương rượu vang chưa tan cùng với hơi thở nhẹ nhàng thanh nhã của y khiến ngọn lửa tình trong hắn bùng cháy. Francois ôm chặt eo Arthur, lực cánh tay mạnh đến mức như muốn khảm hắn vào người. Arthur nhưthể đã say khướt, khoé mắt ướt át, gương mặt đỏ hồng, xụi lơ trong lòng Francois.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt, Francois chà đạp đôi môi Arthur xong thì lần theo gò má, vành tai đi dần xuống, cuối cùng dừng lại trên vết hôn chướng mắt Repin để lại. Đoạn hắn cúi đầu gặm cắn, liếm láp một cách đầy bá đạo, cứ như thể muốn xoá sạch mọi thứ Repin để lại.
– A... ư... không....
Arthur lên tiếng phản kháng đầy bất lực nhưng đương nhiên chẳng có ích gì. Sự ảnh hưởng của Alpha với Omega bắt đầu phát huy tác dụng, đụng chạm giữa hai người càng nhiều, nụ hôn càng ướt át, y càng cảm nhận được sự phản ứng khác thường của bản thân, thậm chí nơi nào đó đầy xấu hổ giữa hai chân đã ươn ướt.
Francois vẫn đang gặm cắn cần cổ thon dài của Arthur, hắn không những hôn đè lên vết hôn Repin để lại, còn gặm cắn cả những nơi khác, dấu hôn trên da thịt trắng nõn tựa như những đoá hồng mai nở rộ, nhưng ngài Nguyên soái vẫn chưa thấy đủ, bản năng Alpha thúc giục hắn tìm kiếm nơi có thể ký hiệu đối phương; hắn bèn vươn tay sờ soạng tìm kiếm một hồi, sau đó sực tỉnh: Arthur là một Beta không thểký hiệu!
Mà điều này cũng như hồi chuông báo thức cảnh tỉnh hắn. Lý trí của Francois cuối cùng cũng trở về với hắn, Francois ngồi bật dậy, nhận ra một điều cực kỳ toi đời: Hắn hôn quan vệ sĩ của mình! Arthur đúng là đã say, nhưng hắn thì sao? Hắn biết mình không say, thậm chí còn rất tỉnh táo, thế mà lại mất khống chế đến mức này?!
Arthur bỗng thấy sức nặng bá đạo trên người mình biến mất, y còn thấy hơi thất vọng khi người đàn ông phía trên rời đi?! Khụ, chết thật, y giả vờ bình tĩnh ngồi dậy, sửa soạn lại vạt áo xốc xếch.
Chẳng ngờ, lát sau giọng nói đầy áy náy của Francois vang lên:
– Xin lỗi.
Arthur không những giải vây cho Francois, còn chủ động nhận phần sai về mình:
– Không ạ. Là lỗi của thuộc hạ. Vừa rồi thuộc hạ xúc động quá nên đã mạo phạm ngài Nguyên soái.
Thái độ dửng dưng như không của Arthur lại khiến Francois buồn bực không thôi. Hắn nhìn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của đối phương, Francois thậm chí còn nghi ngờ: Lúc trước y với Repin liệu có thân mật đến mức này? Phải chăng Repin đã từng được nếm thử hương vịtuyệt vời của cậu ấy?
Francois chỉ cần nghĩ đến chuyện này là sát ý trong lòng cuồn cuộn không ngừng. Lúc ấy hắn đã chẳng còn lý trí mà bình tĩnh suy nghĩ: "tại sao bản thân mình lại có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ đến vậy với một Beta?". Trong tiềm thức của mình, Francois vẫn luôn cho rằng Arthur là của hắn! Chỉ thuộc về một mình hắn! Không ai có thể nhúng chàm y, bao gồm hoàng tử Repin!
Nếu Arthur là một Omega thì tốt biết mấy. Hắn sẽ quang mính chính đại kí hiệu y, để y chỉ thuộc về một mình hắn! Nhưng đối phương lại là một Beta, hơn nữa còn là quan vệ sĩ của hắn! Quan hệ xoắn suýt như này, phải giải quyết sao mới thoả đây?
Lần đầu tiên trong đời, trái tim cứng rắn hơn sắt đá của ngài Nguyên soái xuất hiện một vết nứt; tình cảm và lý trí không ngừng giằng co qua lại...
*****
Cùng lúc đó, bữa tiệc cuối năm đầy náo nhiệt trong hoàng cung cũng vừa hạ màn, mọi người ai về nhà nấy. Hoàng cung rộng lớn lại có vẻvắng lặng, thậm chí còn mang chút lạnh lẽo vô tình.
Bức tượng điêu khắc hoa văn Hy Lạp cổ sừng sững giữa đại điện, chứng kiến cuộc nói chuyện của ba người đàn ông ăn vận đầy trang trọng.
Hoàng tử Repin luôn cao quý ưu nhã trước mặt mọi người giờ như con linh cẩu bị cướp mất miếng mồi, gã thấp giọng gào lên đầy phẫn nộ:
– Ông nói gì cơ? Phụ hoàng có ý truyền ngôi cho tên tiện chủng Francois kia ư?
– Điều này hẳn là thật. Điện hạ cũng biết tình trạng cơ thể bệ hạ không tốt mà, dù là kĩ thuật chữa trị gen hiện đại nhất ngân hà hiện nay cũng chẳng có ích gì với Người. Tinh thần bệ hạ cũng không còn được như trước, Người đã không thể gánh vác trọng trách của cả ĐếQuốc được nữa. Bệ hạ đã có ý lập Thái tử từ lâu; hiện giờ tình trạng cơ thể Người ngày một kém, buộc Người phải thực hiện kế hoạch sớm hơn dự định.
Kẻ vừa lên tiếng là George Rickman – gia chủ gia tộc Rickman đời này, cũng là cha ruột của Joseph Rickman. Ông ta mặc trên người áo vest đuôi tôm màu đen, thoạt trông rất phong độ, ánh mắt có thần. Cha nào con nấy, Joseph hệt như phiên bản trẻ tuổi của ông ta vậy.
George nói tiếp:
– Theo lời mật thám ẩn náu bên cạnh bệ hạ bẩm báo thì chiều tối nay bệ hạ cho triệu kiến Adolf, sau khi hai người bí mật bàn bạc một tiếng đồng hồ, Adolf rời đi và xuất hiện trong bữa tiệc vốn không định tham gia. Hơn nữa, ông ta còn lôi Francois vào một góc bàn chuyện gì đó hồi lâu, xong chuyện, sắc mặt Francois trông rất lạ. Bữa tiệc kết thúc, Hoàng Hậu trở về chăm sóc Bệ Hạ, không tiện ra ngoài, nhưng Hoàng Hậu đã dặn riêng thần, bệ hạ gần như chắc chắn sẽ phong Francois làm Thái tử.
Joseph đứng cạnh nghe nãy giờ, cuối cùng không kiềm lòng được nữa, lên tiếng hỏi:
– Phụ thân, thứ cho con ngu dốt. Dù Francois có giỏi giang đến mấy cũng chỉ là thứ con riêng không rõ lai lịch. Bệ hạ lập một đứa con riêng làm Thái tử thì sao có thể khiến dân chúng Đế Quốc ủng hộ đây?
George nhìn con trai với vẻ bất lực, đứa nhóc này mặt nào cũng ổn, nhưng lại quá thiếu kiên nhẫn, còn hơi ngây thơ nữa, nếu như chỉ cần có huyết thông là xong chuyện thì Francois căn bản không thể ngồi lên vị trí Nguyên Soái Đế Quốc được. Mấy năm nay, Hoàng đế cực kỳ thiên vị hắn, gần như đến mức khiến người ta nhìn là ra rồi. Dù chưa được lập làm Thái tử thì quyền lực của hắn cũng đã ngang ngửa với thực quyền của Hoàng đế rồi. Dù sao thì hệ thống quân đội cả Đế Quốc đều thuộc về hắn, khác nào nắm trong tay vận mệnh quốc gia đâu?
Sắc mặt Repin trầm xuống, bàn tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào da thịt. Gã im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
– Mẫu hậu... có cách ư?
Hoàng hậu Eraketina dốc lòng chăm sóc Hoàng đế nhiều năm, thoạt trông là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, không màng danh lợi, càng không quan tâm việc tranh quyền đoạt thế. Tuy Hoàng đế không yêu bà, nhưng vẫn rất tôn trọng bà. Nhưng tâm phúc của Hoàng hậu đều biết bà là người cực kỳ có thủ đoạt, bao nhiêu năm qua, chuyện hậu cung đều do một tay bà xử lý. Hoàng đế tính tình phong lưu, nợ tình không thiếu, vậy mà chẳng có cung phi hoặc tình nhân cố định nào, đủ để biết Eraketina ghê gớm đến mức nào. Hoàng Hậu mới là hậu thuẫn của tầng lớp quý tộc, cũng là thế lực mạnh mẽ nhất sau lưng Repin. Bà chỉ đông, Repin không dám đi tây, gã lúc nào cũng nghe lời mẹ mình răm rắp.
George và Joseph nhìn nhau, Joseph ghé sát tai Repin nói nhỏ hai câu, Repin nghe xong sắc mặt thay đổi, như đang do dự điều gì.
Joseph thấy vậy vội bồi thêm:
– Anh họ, anh đừng do dự nữa, đây không phải lúc sinh lòng trắc ẩn đâu. Anh nghĩ kĩ mà xem, nếu Francois lên ngôi Hoàng Đế, người đầu tiên hắn xử lý là anh đó! Tới lúc đó chúng ta chẳng khác nào con cá trên thớt, miếng thịt trên đĩa, chỉ có thể mặc người xâu xé!
George lên tiếng phụ hoạ:
– Đúng thế thưa điện hạ. Lão thần cũng tán thành chuyện này, ra tay trước ắt có lợi, muốn thành đại sự chớ câu nệ tiểu tiết!
Repin lẳng lặng ngẩng đầu, tiếng nước róc rách vang lên từ đài phun nước trong vườn hoa, cảnh tượng tối hôm trước hiện ra một cách rõ ràng, Repin như nhìn thấy đôi mắt ngọc bích đắm say lòng người kia. Đoạn, gã hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, đáy mắt đượm mùi hung ác: Dù là giang sơn hay mỹ nhân gã cũng sẽ không nhượng bộ! Francois, là anh buộc ta ra tay!
– Tốt, cứ tiến hành theo kế hoạch của mấy người đi!
– Vâng! Thuộc hạ tuân lệnh!
Thế là một âm mưu kinh khủng được thực hiện trong âm thầm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.