🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Tema
Beta: Tịch, Đậu
Khoảng chừng hơn mười phút sau thì phi hành khí hạ cánh đầy vững vàng, Arthur lại bị bọn chúng vác trên vai một lúc nữa, tiếp theo khăn che mặt của y bị kéo ra, ánh sáng đột ngột chiếu tới làm cho y không kịp thích ứng, theo bản năng mà nheo mắt lại.
Trước mặt y bây giờ là ba người đàn ông với thân hình cao lớn mặc quân phục màu đen của Đế Quốc. Đứng đầu là một quân nhân đeo trên vai huy chương màu vàng, ở giữa có một thanh màu bạc vắt ngang qua, hai bên phải trái người đó là hai quân nhân đeo bao tay hình đại bàng. Tuy Đế Quốc làm phản Liên Bang nhưng họ vẫn tiếp tục sử dụng chế độ quân hàm* của Liên Bang, vì vậy Arthur chỉ cần liếc mắt qua một lần liền có thể suy ra được thân phận của cả ba người họ – Người đứng đầu là trung úy và hai người kia là trung sĩ.
Tuy đội ám vệ của Đế Quốc tiếng xấu đồn xa ở Liên Bang nhưng tại Đế Quốc thì có địa vị cực kỳ cao, từng thành viên trong đó đều mang trong mình dòng máu Alpha quý tộc thuần túy, họ đều trải qua những đợt huấn luyện đầy nghiêm khắc, mỗi người đều không thể khinh thường, thân thủ hơn người. Thế nên tuy rằng chỉ phái ra ba người nhưng sức chiến đấu thì không thể xem thường được.
Arthur đưa mắt nhìn ba người họ, trên mặt tựa hồ còn mơ màng vì thuốc mê, một lát sau mới tỉnh táo lại, y lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoảng và khiếp đảm.
"Các... Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?" Arthur hoảng sợ hỏi.
Tên trung úy với khuôn mặt thô lỗ lạnh lùng là điển hình cho diện mạo của Alpha trong quân đội, hắn mang theo vẻ mặt khinh thường đánh giá Arthur từ đầu tới đuôi, nói: "Tên Omega kia, đừng có hỏi nhiều câu vô nghĩa, mày chỉ cần nghe theo lời bọn tao là được rồi."
"Không! Thả tôi ra!" Arthur giãy dụa hết sức, tên trung sĩ bên cạnh không phí lời liền cho y một cái tát lên mặt.
"Đồ khốn kiếp, thành thật cho ông đây!"
Arthur mang hai gò má nóng rực gục đầu xuống, ánh mắt chăm chú nhìn mũi chân của mình, giả vờ thành bộ dáng cực kỳ sợ hãi, trong lòng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm chửi rủa: "Thằng khốn, ông đây nhớ kỹ tụi mày, tốt nhất tụi mày nên cầu nguyện không rơi vào tay ông đi. Nếu không... Ông sẽ đập chúng mày tơi tả tới mức đến mẹ chúng mày cũng không nhận ra!"
"John, anh vẫn thô bạo như vậy!" Tên trung sĩ còn lại có mái tóc màu vàng, thoạt nhìn còn rất trẻ, nở nụ cười trêu chọc, ngả ngớn nâng cằm của y lên:
"Ai da, là một mỹ nhân bé nhỏ xinh đẹp, anh cũng chẳng biết thương hương tiếc ngọc một chút, xuống tay nặng như vậy, lỡ khuôn mặt này hỏng mất thì làm sao bây giờ?
Một hơi thở đầy mùi vị Alpha phả vào mặt y, Arthur không thể kìm được nhịp tim của mình, hơi thở cũng theo đó mà trở nên dồn dập.
"Mỹ nhân, anh tên Ivan, cưng tên là gì?"
Tên trung sĩ tự xưng là Ivan nở nụ cười, hắn tiến tới trước mặt Arthur, đưa mặt lại gần cổ y nhẹ nhàng hít vào, "Ừm, thơm quá đi!", lại còn càn rỡ mà mò từ thắt lưng Arthur đi xuống dưới, nhéo nhéo cái mông đầy đặn quyến rũ của y vài cái.
Arthur cố nén sự ghê tởm của mình xuống, hơi hơi nghiêng đầu đi, mím chặt môi không nói một lời nào, trong lòng lại đang gào thét: "Tốt lắm, ông sẽ nhớ kỹ, tên khốn kiếp vừa rồi đánh ông thì sẽ chỉ bị ra sức đánh vài cái, còn cái đôi bàn tay bẩn thỉu ghê tởm này của mày thì đừng hòng ông tha!"
John thấy Arthur không để ý tới hắn cũng không tức giận, quay đầu qua đầy nịnh hót nói: "Trung úy, lần này đi ra chúng ta thu hoạch không ít, tìm được nhiều mặt hàng tốt, ví dụ như tên Omega này, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng tốt, mông vừa tròn vừa căng, khẳng định có thể sinh đẻ tốt, có khi có thể đưa vào hoàng cung hầu hạ người phía trên đi! Ngài nói có phải hay không nào?"
Tên trung úy cũng không nhiều lời, thế nhưng hắn lại nhìn Arthur vài lần, ánh mắt đó cứ như đang đánh giá một món đồ vậy, sau đó hắn gật đầu, ra lệnh:
"Dẫn nó đi, đưa vào chung với những người trước. Chúng ta đã đi hơn nữa tháng, bắt được kha khá người rồi, bây giờ khởi hành trở về Trác Nhã tinh đi."
Arthur bị đưa ra khoang thuyền đằng sau, đẩy cửa, y liền cảm nhận được một cỗ mùi vị ngọt ngào ập vào mặt.
Buồng phi cơ rất sơ sài và nhỏ hẹp, tận mười mấy Omega rất trẻ chật ních trong đây chả trách hormone lại tỏa ra mạnh mẽ như vậy. Người phụ trách John đưa y tới đây có vẻ chịu không được sự hấp dẫn này, ánh mắt lóe lên sự tham lam như một con sói. Nhưng cuối cùng gã không cam lòng nuốt một ngụm nước miếng, thô bạo đẩy Arthur vào trong rồi đóng cửa thật mạnh lại.
Omega trời sinh nhu nhược và mẫn cảm, diện mạo xuất sắc hơn người thường. Arthur lặng lẽ nhìn xung quanh một lượt. Y phát hiện những Omega bị bắt tới tinh thần đều uể oải, không sao vui vẻ được, trên những khuôn mặt xinh đẹp là vẻ ưu buồn.
Arthur cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng y tìm một chỗ trong góc mà ngồi xuống rồi, bí mật trò chuyện với Ngân Hồ.
"Arthur ơi, không khí nơi này thật là ngọt. Trời ạ, thật là nhiều Omega! Aaa... Tôi... Tôi sắp không nhịn được rồi." Ngân Hồ phát ra âm thanh hừ hừ khó nhịn.
Arthur liếc Ngân Hồ một cái: "Làm sao? Không phải cậu luôn tự xưng mình là Beta sao?"
"Sai rồi! Lúc trước tôi chỉ sợ nếu tôi nói mình là Alpha thì cậu sẽ tự ti khi ở trước mặt tớ cho nên tôi mới nói tôi là Beta, kỳ thật tôi là một Alpha đó mà!"
Ngân Hồ ngại ngùng nói, nhưng mà sau lại bẽn lẽn lấy lòng y ngay:
"Cơ mà Arthur à, cậu yên tâm, cậu đã muốn biến thành một Omega, tôi thân là một Alpha sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để người xấu ăn hiếp cậu đâu."
"Ồ, vậy thì tôi đây thật sự rất cần cảm ơn cậu, bảo bối à!" Arthur trêu tức nhướng may, "Như vậy thì Alpha Ngân Hồ vạn năng, cậu cảm thấy còn khoảng bao lâu nữa chúng ta mới có thể đến Trác Nhã tinh?"
"Căn cứ vào sự tính toán của tôi, với tốc độ bay hiện giờ của họ, thì khoảng năm ngày sau hẳn là ta có thể tới nơi."
Arthur còn chưa nói gì, bên tai y đột nhiên vang lên giọng nói đầy sợ hãi của một Omega.
"Anh... Cũng bị bọn hắn bắt từ Úc Lam tinh tới đây sao?"
Thiếu niên đang nói chuyện thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, lông mi dài và dày, ánh mắt to tròn màu đen hệt như quả nho vậy. Nhỏ bé, đầy xinh đẹp nhưng cũng rất nhu nhược, đây là một thiếu niên Omega điển hình. Thanh âm của cậu nhóc mềm mại nhẹ nhàng, chỉ nghe thôi cũng làm cho người ta sinh ra vô vàn thương tiếc.
Arthur nghệt ra một lúc, chần chờ gật gật đầu.
"Haiz, hôm trước em cũng bị bọn họ bắt tới đây." Thiếu niên lộ ra sự buồn bã giữa những người đồng bệnh tương liên, xích xích lại kế y, nói:
"Em tên là Phil, anh tên là gì?"
Arthur trừng mắt nhìn, thân là một đặc công, y đã từng gặp rất nhiều người rồi. Cậu nhóc tên Phil này vừa nhìn là biết chưa trải đời mấy, từ nhỏ đã là một Omega được bảo bọc rất kỹ, thế nhưng không biết đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại bị đội ám vệ của Đế Quốc bắt được. Trong ánh mắt của Phil tràn ngập thiện ý làm cho Arthur không đành lòng cự tuyệt cậu.
"Chào Phil, tôi là Arthur."
Cái tên Arthur này dù là ở Liên Bang hay Đế Quốc đều thông dụng như nhau, y không lo lắng bị bại lộ thân phận.
"Arthur, rất hân hạnh được biết anh!"
Phil đầy cao hứng mà cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng cực đáng yêu.
Đúng lúc này, bên cạnh họ là một nữ Omega luôn duy trì trầm mặc từ nãy tới giờ đột nhiên khinh thường hừ một tiếng:
"Đang trong tình huống này mà hai người còn cười được à? Thật ngu ngốc!"
Arthur nhíu nhíu mày, Phil lại chẳng giận dỗi chút nào, trái lại còn nở nụ cười xin lỗi với Arthur:
"Anh đừng để ý, Emily bị bắt ở đây đã hơn mười ngày rồi, tâm trạng của cô ấy không được tốt lắm."
Arthur gật đầu tỏ vẻ thông cảm, là ai cũng vậy, mất đi tự do và bị giam tại cái nơi quỷ quái này chừng mười ngày, tâm tình của họ làm sao mà có thể tốt được.
Emily nghe được đoạn đối thoại của họ, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng cô lại vùi mặt mình vào hai cánh tay, không thèm nói nữa.
Phil là một Omega hướng ngoại lúc nào cũng tươi cười, tuy bị nhốt lại nhưng nội tâm vẫn duy trì sự lạc quan, có lẽ nguyên nhân là do từ nhỏ cậu luôn bị nhốt trong nhà, luôn nhìn cuộc sống bên ngoài với một đôi mắt màu hồng. Phil ngồi xuống gần sát Arthur, câu được câu không nói chuyện cùng y. Arthur vì thế cũng dừng lại không nói chuyện với Ngân Hồ nữa mà chuyển sang trò chuyện với Phil.
Theo lời kể của cậu, Arthur cũng biết được thân phận của Phil, thì ra cậu nhóc là con một của một phú thương tại Úc Lam tinh, là một Omega, đã vậy còn là con của một dòng tộc tự nhiên sẽ rất được yêu thương cưng chiều, do vậy cậu nhóc mới ngây thơ ngốc nghếch thê này đây. Bởi vì Phil là một Omega nên cha mẹ cậu luôn nghiêm khắc hạn chế để cậu ra ngoài một mình. Cơ mà quả nhiên là do tuổi trẻ bồng bột, Phil luôn tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, cậu nhóc thừa dịp người nhà không chú ý, bèn chuồn ra ngoài đi chơi, và thật không may, cậu bị đội ám vệ này bắt cóc.
"Nếu biết sẽ bị người xấu bắt đi thì em đã không lén lút chạy ra ngoài chơi rồi, hiện giờ chắc chắn ba mẹ lo lắng muốn chết, chẳn biết bọn người xấu này sẽ mang chúng ta đi đâu đây, haiz..."
Phil đầy thở dài đầy ưu sầu.
Một bé cừu nhỏ tò mò đầy vô tội nha! Arthur thấy Phil như vậy thì âm thầm cảm thán, một Omega đơn thuần như vậy mà phải rơi vào tay của đám Alpha Đế Quốc như sói như hổ này, tương lai mờ mịt biết bao!
"Làm sao bây giờ? Anh Arthur, em rất sợ..."
Đôi mắt Phil đỏ hồng lên, nhào thẳng vào lòng Arthur, dường như muốn tìm kiếm một chút an ủi.
Một câu "anh Arthur" của cậu như muốn thổi bay Arthur, y rõ ràng nghe được giọng cười nhạo của Ngân Hồ, da mặt bất giác nóng lên. Thực ra, năm nay y sắp năm mươi tuổi rồi, bởi vì công việc của y là một đặc công nên cuộc đời mà y từng trải phong phú hơn nhiều so với người bình thường. Tuy rằng hiện tại nhân loại có thể sống tới năm trăm tuổi. Nhưng so với cậu thiếu niên chừng mười mấy tuổi này, rõ ràng y già hơn cậu không chỉ một vài lứa thôi đâu. Người bình thường, khi bằng tuổi y đã lập gia đình, sinh con đẻ cái từ lâu rồi.
Khuôn mặt của Arthur dễ thương từ nhỏ, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Từ lúc dùng loại thuốc biến đổi giới tính kia, làn da y lại càng thêm trắng, thân thể lại càng trở nên mềm mại và dẻo dai, có dấu hiệu "trưởng thành ngược", khó trách Phil nhầm lẫn tuổi tác của y, nghĩ rằng y chỉ tầm tuổi như anh trai hàng xóm.
May mà ánh sáng trong phòng không đủ nên Arthur đỏ bừng mặt cũng không bị ai thấy. Thân thể Phil run lên nhè nhẹ làm cho Arthur có chút thương thương cậu bé. Tuy y không phải Alpha, trời sinh đã có ý muốn bảo vệ che trở Omega, nhưng y dù sao cũng là một quân nhân, bảo vệ kẻ yếu, có tấm lòng hiệp nghĩa chính là đặc tính trời sinh của quân nhân. Bọn Đế Quốc khốn khiếp chẳng bằng rơm rạ, ngay cả trẻ nhỏ vị thành niên mà chúng cũng không buông tha, thật sự là không bằng cầm thú!
Nhưng mà căm hận thì căm hận, Arthur vẫn còn muốn lợi dụng bọn chúng để thực hiện kế hoạch của mình cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi Phil, xoa dịu cảm giác lo lắng của cậu nhóc.
"Đừng sợ, thoạt nhìn bọn chúng rất hung dữ nhưng sẽ không làm chúng ta bị thương đâu. Anh có nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau, chúng ta sẽ bị đưa tới Trác Nhã tinh, sau đó vào cung điện. Em xem em có ngoại hình xinh đẹp như vậy, có khi sẽ trở thành vương phi không chừng!".
"Vương phi sao? Anh nói thật chứ?"
Phil ngạc nhiên trợn mắt hỏi hắn với vẻ đầy khó tin.
Arthur chỉ thuận miệng bịa chuyện để dỗ dành cậu nhóc, không ngờ Phil tin là thật, đứa trẻ này ngây thơ quá đi, rất dễ bị lừa gạt. Arthur không đành lòng, đành gật gật đầu tỏ vẻ: đúng vậy!
Phil lập tức nín khóc, nở nụ cười thật tươi, mặt mày đỏ bừng như trái táo nhỏ, cúi đầu bẽn lẽn một hồi rồi thẹn thùng nói: "Anh Arthur, anh chọc em vui quá ha. Cho dù có người muốn chọn vương phi thì nhất định đó không phải là em. Anh tốt như vậy, em làm sao bằng anh được, muốn chọn thì người ta cũng sẽ chọn anh làm vương phi đó!"
Arthur cũng cho rằng mình không tầm thường, từ lúc y còn học trong trường quân đội đã có rất nhiều người theo đuổi rồi, mặc dù y là một Beta nhưng tính cách lại mạnh mẽ, không chịu thua thiệt. Lúc trước, khi y mới vào học ở học viện quân sự luôn có những Alpha nam trêu chọc y, nhưng chẳng có gì bất ngờ, đám Alpha đó đều bị y đánh cho nhừ tử. Chuyện như vậy xảy ra mấy lần thì chẳng thấy ai dám đánh giá hay trêu chọc thẳng trước mặt y nữa, tuy nhiên vẫn không thể tránh khỏi chuyện bị nói xấu sau lưng.
Nhưng mà lời ca ngợi phát ra từ miệng một thiếu niên Omega xinh đẹp trải đời chưa bao lâu lại không khiến y thấy phản cảm chút nào, trái lại, y cảm thấy lời khen này rất xuôi tai!
Cơ mà, đáng ghét, nghe đến chuyện gả cho người khác làm vương phi ấy hả? Gớm quá đi mất! Tuy rằng thân thể y biến thành một Omega nhưng nội tâm của y vẫn là Beta nam 100%, hơn nữa còn là một Beta nam mạnh mẽ, bị người ta đè, vừa nghe đã không thấy hay ho gì rồi! Tuy nhiên vì hoàn thành nhiệm vụ và là một đặc công xuất sắc, Arthur sớm đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ hiến dâng cơ thể cho đất nước, nhưng đó là trong trường hợp xấu nhất không còn đường lui thôi chứ không phải y cam tâm tình nguyện bị đè! Đối với y, y vẫn là một thẳng nam mạnh mẽ không chút cong vẹo đấy nhé!
*Hệ thống cấp bậc trong quân đội
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.