Chung Văn Nhiễm nghe mà buồn cười, “Giúp tôi? Giúp tôi cái gì?” 
“Xem ra cậu vẫn chẳng biết cái gì như cũ,” Đan Văn Thịnh đứng lên, đây là một căn phòng trống trải, dường như là khu chung cư chưa sửa sang xong vậy, chính giữa đặt một cái bồn tắm, cách đó không xa là chiếc ghế nằm, còn có một chiếc ghế gỗ, lại nghiêng đầu một lần nữa nhìn thấy trong góc bị có thứ gì đó bị phủ một tầng vải trắng, đồ vật bên trong không nhìn được rõ ràng. Hắn giơ tay lên, chỉ vào ghế nằm, nói, “Mời.” 
Loại thời điểm này, cho dù là ai cũng không thể nghe theo lời hắn, Chúc Diệu Uyên bò từ dưới đất dậy, quần áo ướt nhẹp vẫn còn nhỏ nước, sắc mặt tái nhợt: “Anh muốn làm gì?” 
Đan Văn Thịnh ngồi xuống ghế gỗ, vẫn hết sức ung dung thản nhiên nhìn anh: “Giúp cậu.” 
Chung Văn Nhiễm: “Tôi không cho là nằm lên cái ghế kia sẽ giúp ích gì được cho tôi.” 
“Tất nhiên, đây chẳng qua là một trình tự nhỏ trước khi giúp cậu mà thôi,” dường như Đan Văn Thịnh không muốn động tay động chân, chỉ ngồi khuyên anh, “Chẳng nhẽ cậu không muốn biết phần ký ức cậu thất lạc đi đâu rồi sao? Không muốn biết người trong giấc mơ nhiều năm ấy là ai sao? Tôi có thể giúp cậu.” 
“Cảm ơn, nhưng,” Chung Văn Nhiễm lắc đầu, khóe mắt liếc thấy cửa phòng liền chậm rãi di chuyển về phía đó, “Ban đầu nếu như tôi đã quyết định vứt bỏ nó, đã chứng tỏ rằng tôi không muốn nhớ lại nữa, hiện giờ tôi đã có một người tốt hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-hon-nhan-thu-hai/579068/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.