Sau ngày lễ Giáng Sinh đó, Quý Nhiêu đi theo Diệp Hoài Ninh gặp nhà sản xuất.
Vị này là là Lưu Minh, một nhà sản xuất rất có danh tiếng trong giới, gần đây đang chuẩn bị cho một bộ phim mới, trong kịch bản có một nhân vật rất hợp với Quý Nhiêu nên Diệp Hoài Ninh mới đặc biệt dẫn hắn tới đây gặp người.
Người đại diện của Quý Nhiêu cũng có mặt ở đây, Đường Mẫn là tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Tinh của Diệp Hoài Ninh, là một nữ Beta tài giỏi làm việc vô cùng thông minh khôn khéo, được Diệp Hoài Ninh ủy nhiệm làm người đại diện cho Quý Nhiêu, Quý Nhiêu có thể lăn lộn thành đỉnh cấp lưu lượng như bây giờ cũng không thể thiếu phần công lao của cô.
Hôm nay vốn chỉ cần cô đi cùng Quý Nhiêu đến là được, chỉ là Diệp Hoài Ninh lại rất để ý đến Quý Nhiêu, liền tự mình chạy tới một chuyến.
Diệp Hoài Ninh và nhà sản suất Lưu này có mấy phần giao tình, đối phương cũng rất cho cậu mặt mũi, khi Diệp Hoài Ninh giới thiệu Quý Nhiêu, ông ta cũng chủ động nói về dự án phim mình đang chuẩn bị, Diệp Hoài Ninh thuận nước đẩy thuyền: "Trước tôi cũng nghe tin này rồi, anh Lưu xem có nhân vật nào thích hợp với Quý Nhiêu không? Tiểu tử này cái khác không chắc, nhưng diễn xuất lại không tệ đâu."
Lưu Minh cười: "Tôi cũng biết cậu có chủ ý này, nhưng trước mắt không biết được đâu, tôi cũng nể mặt cậu, có được hay không còn buổi thử vai mới biết được, dù sao bộ phim này cũng không phải do mình tôi định đoạt mà"
"Đó là đương nhiên rồi, có thể có một cơ hội để thử sức là được"
Không cần Diệp Hoài Ninh nhắc nhở, Quý Nhiêu đã biết điều đứng dậy kính rượu với Lưu Minh.
Uống được hai chén rượu, lại có người bước vào, là một người trung niên có tướng mạo phổ thông, toàn thân toát lên vẻ có chức có quyền.
Lưu Minh đứng lên nghênh đón, người tới thoạt nhìn rất thân thiết với Lưu Minh. Lưu Minh giới thiệu cho Diệp Hoài Ninh, nói vị này là bạn học cũ của hắn, chủ nhiệm Đặng của cục truyền hình.
Người của cục truyền hình nói không lớn là giả, nhưng mà trước kia Diệp Hoài Ninh lại chưa từng nghe nói qua cục truyền hình có người này.
Diệp Hoài Ninh nở nụ cười, cùng người nọ bắt tay mời điếu thuốc.
Chủ nhiệm Đặng nhận lấy nhưng không hút, ông ta cười cười nói mình không biết hút thuốc.
Ánh mắt của ông ta dạo qua một vòng, rơi xuống trên người Quý Nhiêu.
Quý Nhiêu cùng ông ta kính rượu, ông ta lại nhìn chằm chằm Quý Nhiêu đánh giá, trong ánh mắt có thêm chút thú vị: "Tôi nhận ra cậu, hôm qua tôi còn bị con gái tôi kéo đi xem phim cậu đóng, cậu diễn rất tốt, con gái nhà tôi vẫn luôn nói thích cậu không ngớt."
Chủ nhiệm Đặng giơ ly rượu lên chạm nhẹ vào ly của Quý Nhiêu, cứ nhìn hắn như vậy, trong mắt mang theo ý cười, đem nửa ly rượu rót hết vào miệng.
Diệp Hoài Ninh thấy thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống nửa phần.
Sau đó mấy người họ vẫn vây quanh nói về dự án của Lưu Minh. Chủ nhiệm Đặng cũng nói rất nhiều, hơn nữa dường như ông ta rất hứng thú với Quý Nhiêu, phần lớn thời gian ánh mắt đều rơi vào trên người hắn, tìm hắn nói chuyện.
Quý Nhiêu không quá thân thiết nhưng cũng không lạnh lùng với ông ta, không mặn không nhạt ứng phó.
Ông ta không ngồi được bao lâu, lát sau nói có việc phải đi trước, Lưu Minh đứng dậy tiễn ông ta ra khỏi phòng riêng.
Người vừa đi, biểu tình trên mặt Diệp Hoài Ninh liền không dễ nhìn, Đường Mẫn nói cho cậu biết: "Người này tôi đã nghe nói qua, mới nhậm chức chủ nhiệm bộ phận thẩm định phim, trước kia là phó viện trưởng của Học viện Điện ảnh, mới điều động qua gần đây thôi, người này cũng khá giỏi. Nghe nói vừa mới tới không được hai ngày, liền cho kẹt một đống phim không được xuất bản, vạch lá tìm sâu từng khuyết điểm, công ty chúng ta gần đây không có phim đưa ra để xét duyệt, nên còn chưa giao tiếp qua với hắn."
Diệp Hoài Ninh nâng cằm lên với Quý Nhiêu, bảo hắn đem danh thiếp ông ta đưa trước đó, cùng với tấm danh thiếp mình lấy được, ném hết vào thùng rác.
Đường Mẫn muốn nói lại thôi.
Quý Nhiêu nhắc nhở cậu: "Về sau còn phải làm việc chung, có thể không đắc tội thì tốt nhất đừng đắc tội"
"Anh không thấy ông ta nhìn anh bằng ánh mắt kia hả? Anh còn muốn cùng hắn tiếp xúc nữa?" Diệp Hoài Ninh tức giận.
Quý Nhiêu cười cười, không nói nữa, rót chén rượu đưa tới cho cậu.
Tầm 10 phút sau, Lưu Minh trở lại, ngồi xuống tiếp tục cùng bọn họ uống rượu tán gẫu.
Diệp Hoài Ninh không kiên nhẫn trò chuyện với ông ta.
Lưu Minh nói người bạn học cũ kia vừa vặn cũng dùng cơm ở đây, nghe nói cậu ở đây, mới đặc biệt tới ngồi một chú. Lại nói bạn học cũ của hắn rất coi trọng Quý Nhiêu, Quý Nhiêu nếu muốn phát triển thêm, có thể đến gặp ông ta chỉ giáo, bạn học cũ của hắn dạy diễn xuất đã hai mươi năm, kinh nghiệm rất phong phú, thập phần vui vẻ chỉ dạy hậu bối.
Lời này muốn ám chỉ điều gì đều hiện rõ ràng, không đợi Quý Nhiêu nói tiếp, Diệp Hoài Ninh đã nở nụ cười, nhưng đáy mắt lại không cười: "Anh Lưu, chủ nhiệm Đặng để mắt tới Quý Nhiêu là vinh hạnh của anh ấy, chỉ là anh ấy lại chưa thấy qua nhiều chuyện, tùy tiện đi quấy rầy chủ nhiệm Đặng chỉ sợ là không tốt lắm. Kỹ năng diễn xuất của anh ấy vẫn luôn tiến bộ rất nhiều, anh chỉ cần để anh ấy thử sức một lần thì sẽ biết ngay thôi."
Quý Nhiêu ở dưới bàn nắm lấy tay Diệp Hoài Ninh, lặng lẽ trấn an cậu.
Lưu Minh cũng cười cười, hắn bất quá chỉ là thuận miệng nói một chút, nếu Diệp Hoài Ninh đã không nỡ, vậy thì quên đi.
Sau bữa ăn này, một chuyện không vui này cũng không ai nhắc lại nữa. Trước khi ra về, bọn họ đã cùng Lưu Minh bàn bạc xong về thời gian của buổi thử vai.
Đường Mẫn tự mình lái xe tới, trước khi đi nói với Quý Nhiêu: "Lịch trình kế hoạch làm việc sắp tới đã có rồi, lát nữa tôi bảo người chuyển tiếp đến Mail của cậu, cậu dành chút thời gian để xe đi. Còn có buổi tối Tiểu Trương sẽ đi đón cậu, nhớ tới sân bay sớm một chút."
Quý Nhiêu gật đầu đồng ý, chờ Đường Mẫn đi rồi mới cùng với Diệp Hoài Ninh đi về.
Diệp Hoài Ninh làm mặt lạnh giễu cợt cười: "Không nghĩ tới cái tên khốn Lưu Minh này cũng chuyển nghề làm mai mối."
Cái gì mà chủ nhiệm đặng, nhìn ánh mắt lão ta đã biết lão hận không thể một hơi đem Quý Nhiêu nuốt hết, chỉ có mù mới không nhìn thấy thôi.
Cũng không còn cách nào khác, Alpha nhất là hàng cực phẩm luôn là kiểu Alpha khan hiếm, chẳng những có rất nhiêu Omega thèm nhỏ dãi mà ngay cả một Beta như chủ nhiệm Đặng cũng trong thấy mà thèm nóng mắt.
Quý Nhiêu không thèm để ý cười: "Người như vậy rất nhiều, có cái gì tốt mà để ý, em không cần phải vì loại người này mà tức giận."
Mắt thấy vẻ mặt Diệp Hoài Ninh càng lúc càng không vui, hắn nói tiếp: "Nhưng thật ra em không nên thẳng thừng cự tuyệt không khách khí như vậy, nếu sau đó hắn nói việc này với tên chủ nhiệm kia, không chừng sau này em sẽ bị gã ngán chân đó."
"Vậy không phải em nên chiều theo ý lão, đưa anh cho lão ta sao?" Diệp Hoài Ninh tức giận: "Để ý đến lão làm gì, chỉ là một chủ nhiệm bộ phận thẩm định mà thôi, không có gì đáng chú ý."
Lúc về tới biệt thự đã là 2 giờ chiều, Quý Nhiêu thu dọn đồ đạc, chuyến bay của hắn là lúc 7 giờ tối, không bao lâu nữa sẽ đi.
Diệp Hoài Ninh rầu rĩ không vui, đi tới ôm hắn từ phía sau lưng, Quý Nhiêu thập phần bất đắc dĩ, dừng lại động tác trên tay, quay người nắm lấy vai cậu: "Em cứ để anh xoay lại thế này hoài, đầu anh sẽ choáng mất."
Diệp Hoài Ninh nhào vào lồng ngực hắn: "Anh ngược lại một chút cũng không luyến tiếc em"
"Vậy em muốn anh làm như nào mới gọi là luyến tiếc em?"
Diệp Hoài Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì em sẽ đi chung với anh nha, anh cứ làm việc còn em sẽ ở bên ngoài nhìn anh."
Quý Nhiêu nhìn cậu, không nói lời nào.
Giằng co một hồi, Diệp Hoài Ninh hừ nhẹ: "Được rồi, em biết, anh không muốn em đi theo.
Quý Nhiêu hỏi cậu: "Em thế nào lại đi với anh? Em không cần đi làm sao?"
"Công ty của em, em muốn đi thì đi, không muốn đi thì sẽ không đi."
Quý Nhiêu lần nữa không nói tiếng nào, quay người đi, tiếp tục thu dọn hành lí.
Diệp Hoài Ninh đưa tay chọc chọc eo của hắn: "Thật là không cho em đi hả?"
Quý Nhiêu không để ý tới cậu, Diệp Hoài Ninh bĩu môi.
Cậu biết Quý Nhiêu không thích cậu xuất hiện ở chỗ hắn làm việc,... Quên đi, Quý Nhiêu vui thì cậu tình nguyện chiều lòng hắn vậy.
Diệp Hoài Ninh không làm phiền hắn nữa, lúc nãy cậu có uống hơi nhiều rượu, cộng thêm kì phát tình còn chưa qua hết, thân thể vẫn có chút khó chịu muốn đi nghỉ trưa.
Quý Nhiêu thu dọn đồ đạc xong, cầm điện thoại mở Mail lên nhìn một cái, là trợ lí gửi tới bảng lịch trình đã sắp xếp sẵn cho hắn.
Hai năm rưỡi trước, hắn có tham gia show thực tế sống còn để tuyển chọn ra người ưu tú thành lập một nhóm nhạc nam, và ra mắt với vị trí Center. Quan hệ với chương trình vẫn rất tốt, lần này được mời làm biên đạo múa cho mùa mới, hắn liền thoải mái nhận lời, xem như trả ơn cho họ, vừa vặn nữa năm qua bận quay phim, cũng cần nâng cao hình ảnh một chút. Chờ quay xong bộ phim đang dang dở này, hắn sẽ bắt đầu đi ghi hình chương trình.
Quý Nhiêu ngồi xuống lật bản kế hoạch xem một chút, nội dung cũng không khác gì mấy so với năm đó, cơ bản cũng như cũ chỉ thêm vài mánh lới để thu hút thêm người xem thôi.
Quý Nhiêu đang thất thần, bỗng một thông báo tin nhắn bất ngờ nhảy ra.
"Quý Nhiêu, thứ bảy cuối tuần này em về nước, trước đó quên nói với anh, em đã báo danh vào chương trình mà ngày trước anh tham gia đó, thứ hai sẽ bắt đầu tập huấn và ghi hình, phỏng chừng lúc đó sẽ không thể ra ngoài được. Hai ngày này anh có rảnh không? Chúng ta hẹn nhau gặp mặt ăn bữa cơm được không? Em có mang quà cho anh đấy."
Tầm mắt Quý Nhiêu rơi xuống tên hai chữ tên người gửi "Lâm Sâm", ngừng chốc lát, chậm rãi đánh chữ trả lời: "Cậu cũng muốn tham gia cái này sao?"
Đối phương bên kia gửi tới một cái mặt cười: "Trước đây em đã nói với anh rồi đó, em muốn trở thành ca sĩ, em thích âm nhạc, nhưng bây giờ giới âm nhạc khác quá, em lại không có người nâng đỡ cho, cho dù có đĩa nhạc, có công ty chịu phát hành thì ai chịu mua đây? Em chỉ có thể đi thử con đường tắt này thôi."
Quý Nhiêu nhìn chằm chằm dòng tin nhắn kia, như có điều suy nghĩ.
Hắn không có hỏi lại, cũng không nói mình tham gia làm huấn luyện viên cho mùa này, chỉ trả lời: "Tôi gần đây đều đang bận quay phim ở ngoài, còn hai tuần lễ nữa mới quay xong, đoán chừng là không đi được, chờ dịp khác lại hẹn."
Bên kia vẫn đang hiện dòng chữ "đang nhập", qua khoảng nửa phút mới gửi đến một tin nhắn: "Được, vậy thì để lần sau anh về lại hẹn."
4 giờ rưỡi, Diệp Hoài Ninh vừa ngủ dậy, Quý Nhiêu đang chuẩn bị đi, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang lầu hai thấy cậu còn đang mặc áo ngủ đứng mơ màng, Quý Nhiêu đi lên đưa tay ôm cậu vào lòng: "Đi đây"
Diệp Hoài Ninh ôm lại thật chặt, ngửi ngửi hương thơm bạc hà trên người hắn, lẩm bẩm trong miệng: "Đi sớm về sớm"
Quý Nhiêu cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.
Diệp Hoài Ninh đưa hắn tiễn ra cửa, xe bảo mẫu đã đứng chờ sẵn bên ngoài, Quý Nhiêu ngồi lên xe vẫy tay với cậu.
Diệp Hoài Ninh đứng im một chỗ không nhúc nhích nhìn theo, chờ xe đi xa rồi lại cúi đầu đứng ngẩn người một hồi lâu mới xoay người đi vào nhà.
Trên xe chỉ có mình Tiểu Trương, cậu chàng chào hỏi cậu một tiếng, Quý Nhiêu gật đầu đáp lại. Sáng sớm, Đường Mẫn đã nói với hắn người trợ lí kia đã nghỉ việc, sẽ tìm một trợ lí thích hợp hơn cho hắn.
Hai năm qua, đổi không biết bao nhiều người trợ lí rồi nhưng Diệp Hoài Ninh đều không hài lòng với những người này, chỉ có Tiểu Trương làm việc tốt nhất, biết giữ đúng bổn phận đàng hoàng, cũng ở bên cạnh hắn lâu nhất.
Quý Nhiêu cảm thấy hơi mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]