Nửa tháng sau.
Đường Mẫn đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Hoài Ninh tựa ở đầu giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích.
Đường Mẫn thở dài một hơi, gọi cậu: "Diệp tổng."
Diệp Hoài Ninh quay đầu, con ngươi đen nhánh giống như một ao nước đọng, đã không còn gợn sóng nữa, đôi môi tái nhợt khẽ động: "Chị Mẫn, chị tới rồi à."
Đường Mẫn đặt canh nấu cho cậu lên tủ đầu giường, nhỏ giọng nhắc nhở: "Diệp lão tiên sinh lát nữa ông ấy sẽ tới."
Diệp Hoài Ninh không lên tiếng.
Đường Mẫn giúp cậu rót chén canh, tâm trạng nặng nề.
Cha cô làm quản gia ở Diệp gia ba mươi năm, ân oán giữa hai anh em nhà Diệp cô cũng nhìn thấy, cô chỉ có thể giúp đỡ Diệp Hoài Ninh trong sự nghiệp, còn những thứ khác cũng đành bất lực. Chỉ sợ ngay cả Diệp lão gia cũng không nghĩ tới, Diệp Hoài An có thể phát điên đến mức này.
Nửa tháng trước Diệp Hoài Ninh sau khi mất tích một ngày một đêm được đưa về Diệp gia, tuyến thể Omega đã bị cắt bỏ, tinh thần của cậu hoàn toàn sụp đổ, hôn mê bất tỉnh, cấp cứu ba ngày mới miễn cưỡng nhặt được một cái mạng.
Diệp Hoài An là cố ý, hắn dùng phương thức cực đoan như vậy để phát tiết bất mãn đối với việc ba bọn họ muốn vì mẹ Diệp Hoài Ninh mà dời mộ phần vào nhà, hơn nữa theo như lời hắn nói, Diệp lão gia tử già rồi, ngay cả đứng cũng không đứng dậy được, cũng không thể làm gì hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-dot-tam/2969977/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.