Chương trước
Chương sau
Buổi chiều thi xong tiếng anh, học sinh quay về lớp học của mình.
Nói tự học là vậy, nhưng giáo viên của sáu môn phụ đã thương lượng thời gian cả rồi, chia giờ tự học ra để nhắc nhở mấy điểm quan trọng trong bài thi.
Chắc là do thời gian quá ngắn, mấy giáo viên giảng rất nhanh, rất chung chung, luôn nói rằng "Cái kiến thức này cũng rất quan trọng đó", đến cuối cùng cả trang đều là quan trọng.
Văn Diên nhìn chằm chằm vào mấy dòng highlight chói mắt ở trên sách, có chút nhớ đến khi Chử Y Hàm giải bài vừa cẩn thận rõ ràng lại đơn giảng tóm tắt.
Tưởng là tối nay lại được Chử Y Hàm đánh dấu trọng tâm sáu môn phụ, ai ngờ sau khi tan học, Văn Diên gặp được Chử Y Hàm, đối phưởng trực tiếp đưa cho cô sách giáo khoa của sáu môn.
"Hôm nay mình có chút việc, phần đánh dấu bên trong đều là trọng tâm hết đó, cậu không hiểu cứ gửi tin nhắn cho mình, mình xem được sẽ trả lời nha."
Văn Diên đang cầm một đống sách, ngây người mà nói được, sau đó trơ mắt nhìn Chử Y Hàm vội vã rời đi.
Trong cặp còn có sách, thêm vào nữa thì nặng quá, Văn Diên đành phải quay lại phòng học đem sách của mình cất đi.
Mọi người gần như không còn trong lớp, Thời Nhiễm ở lại quét rác, thấy cô cầm sách trở lại, hỏi: 'Sao lại quay lại rồi? Mà sách của ai đây?"
"Của Chử Y Hàm đó." Văn Diên xoay người đem sách của mình cho vào ngăn bàn, giải thích, "Cậu ấy nói bận chút việc, bảo mình xem sách của cậu ấy."
Thời Nhiễm đi đến, tiện tay cầm một quyển mở ra xem, sợ hãi than: "Vãi, cái này không phải làm riêng cho cậu hả?"
Văn Diên cất xong quyển cuối, đứng dậy nhìn Thời Nhiễm.
Kế bên cậu ví dụ minh họa ở đầu trang được ghi chú ba chữ "Điểm dễ sai", bên dưới khoanh tròn chỗ khó được phân tích, các bước chi tiết để giải bài.
"Cái này chắc là lúc lên lớp đánh dấu lại nhỉ?" Văn Diên cảm than, "Viết đẹp thật luôn, chữ trong sách của mình như gà bới, chính mình còn không nhận ra."
Thời Nhiễm chỉ chỉ nơi mình đè ở góc dưới bên phải: "Mình nói cái này nè!"
Văn Diên lúc này mới chú ý đến giấy bị gấp lên một góc.
Thời Nhiều lật vài trang cho cô xem.
"Nhìn đi, trang nào bị gấp lại cũng dùng bút dạ màu hồng tô lên mấy phần trọng điểm, viết ghi chú cũng cực kỳ cần thận. Không bị gấp thì đều tùy tiện gạch chân, cũng không có ghi chú."
Văn Diên cầm lấy cuốn sách khác lật qua lật lại, mỗi một môn đều giống như Thời Nhiễm nói vậy.
Sách này là do Chử Y Hàm đưa riêng cho cô, nên trọng tâm với ghi chú rất có thể là vì cô là làm nên.
Văn Diên bất giác sờ sờ sau cổ, nghĩ thầm Chử Y hàm hẳn là vì áy này chuyện cắn mình, muốn bù đắp cho mình nên mới cố gắng như vậy.
Thời Nhiễm nhìn vẻ mặt Văn Diên có chút đăm chiêu, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Ừ, mình đang nghĩ..." Văn Diên khép sách lại, bìa chuyện nói bừa, "phải mời cậu ấy đi uống trà sữa mới được."
Thời Nhiễm chậc chậc liên tục: "Giáo viên lớp mình còn chưa có trách nhiệm như cậu ấy nữa đó, mình nghĩ cậu đáng ra phải mời người ta cái bánh ngọt chớ."
Văn Diên chậm chạp gật đầu: "Chờ thi xong đã."
-
Lúc Chử Y Hàm đi đến bệnh viện, Hàn Ngọc đã làm phẩu thuật xong rồi.
Trên hành lang là Đoàn Bân, đối tượng tái hôn của Hàn Ngọc đang gọi điện thoại, ngữ khí nghe rất nghiêm khắc, chắc là đang nói chuyện với con trai Đoàn Gia Ngôn.
Còn chưa nói câu nào, Đoàn Bân bình tĩnh đưa điện thoại ra khỏi tai, cúi đầu mắng một câu: "Thằng nhãi con"
Quay đầu thấy Chử Y Hàm đang đứng bên ngoài, Đoàn Bân lộ ra vẻ mặt với ngữ khí nhu hòa: "Vào đây đi con."
"Mẹ con thế nào rồi? Làm sao lại đột nhiên ngất xỉu?"
Dù là câu hỏi quan tâm, nhưng ngữ khí với vẻ mặt của Chử Y Hàm rất thản nhiên.
Đây là phẫu thuật quan trọng, làm không tốt có thể không xuống được bàn giải phẫu. Đoàn Bân trong chốc lát không biết có phải Chử Y Hàm đang trách mình không chăm sóc tốt cho Hàn Ngọc không, sờ sờ đầu giải thích: "Là lúc trước làm phẩu thuật tẩy trừ không tốt, còn lưu lại một ít tin tức tố trong cơ thể. Vừa mới phải giải phẩu tẩy sạch tin tức tố còn lưu lại, không còn việc gì nữa rồi, con không cần lo lắng."
Chử Y Hàm dạ, sắc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào Đoàn Bân.
Thật ra là lúc làm chuyện vợ chồng, tin tức tố xung đột làm Hàn Ngọc lên cơn sốc, Đoạn Bân không thể nói ra, nhưng ánh mắt Chử Y Hàm nhìn ông như thể đều hiểu tất cả.
Đoạn Bân thấy không tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: "Vào thăm mẹ con đi."
Chử Y Hàm xoay người đi vào phòng bệnh.
Hàn Ngọc suy yếu nằm trên giường bệnh, gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt không chút huyết sắc, bà đưa mắt nhìn Chử Y Hàm: "Sao con lại đến đây? Là chú Đoàn nói cho con biết sao"
Chử Y Hàm đem ghế tựa đến ngồi bên cạnh giường bệnh, giọng nói không có chút cảm xúc gì: "Chú ấy cần phải nói cho con biết."
Hàn Ngọc thở dài: "con tới khi nào?"
"Vừa mới tới."
"Thế đã ăn cơm chưa?"
Chử Y Hàm mi mắt rũ xuống, tránh ánh mắt thân thiết của Hàn Ngọc: "Ăn rồi."
Phẫu thuật tẩy trừ tin tức tố rất tiêu hao thể lực của Omega, Hàn Ngọc không nói thêm nữa, Chử Y Hàm im lặng ngồi bên cạnh bà.
Một lát sau, Hàn Ngọc thấy Chử Y Hàm không có ý định rời đi, khuyên nhủ: "Mẹ không sao đâu, con đừng ở chỗ này chăm mẹ, bảo chú Đoạn đưa con về đi."
"Chú Lí còn ở dưới chờ con." Chử Y Hàm nhẹ nhành nói.
Lo Chử Y Hàm có chứng bài xích Alpha, ông ngoại của Chử Y Hàm sắp xếp thân tín Lí Chương làm tài xế cho cô ấy.
"Đừng làm lão Lí đợi lâu, con mau về đi." Hàn Ngọc dừng một chút, dặn dò nói, "Ở nhà một mình nhớ phải khóa cửa, nhớ kiểm tra xem thuốc ức chế với dán cách trở có còn không."
Chử Y Hàm mi mắt run rẩy, cuối đầu đáp: "Con biết, mẹ nghỉ ngơi đi."
Nữa tiếng sau, Lí Chương lái xe tới cửa tiểu khu, Chử Y Hàm bước xuống xe: "Chú Lý, con tự về được rồi, chú về trước đi, hôm nay chú vất vả rồi."
Lí Chương do dự một lát, thuận theo ý cô ấy, dặn dò nói: "Về đến nhà nhớ phải gọi báo bình an đó."
Chử Y Hàm đáp dạ, đi vào tiểu khu.
Gần đến cửa nhà, Chử Y Hàm gửi tin nhắn cho Hàn Ngọc với Lí Chương, vừa mới gửi xong, tin nhắn của Văn Diên nhảy ra.
Trứng Muối Solo Cháo: 【 Cậu xử lý xong việc rồi hả? 】
Văn Diên vốn tưởng Chử Y Hàm có việc bận, nên không muốn làm phiền đến cô ấy.
Nhưng cô luôn nhớ đến cảnh tượng Chử Y Hàm đưa sách xong vội vàng bỏ đi, suy nghĩ đủ điều mà bắt đầu lo lắng.
Đợi mãi đến mười giờ hơn cũng không thấy chử Y Hàm liên lạc với mình, Văn Diên không nhịn được nhắn tin hỏi thăm, không nghĩ tới Chử Y Hàm giây sau đã gửi lại.
【 Có bài nào không hiểu sao? 】
Cô giống như ngu ngốc không hiểu chuyện chỉ biết vấn đề của bản thân mình thôi hả! Cô nhè nhẹ hít sâu, trong lòng nhắc nhở bản thân, là một linh hồn tưởng thành không cần phải so đo với trẻ con.
Trứng Muối Solo Cháo 【 Không phải, tại thấy cậu lúc đi rất vội vàng, có chút lo lắng cho cậu. 】
Một lúc sau, Chử Y Hàm trả lời: 【 Mình không sao, là mẹ mình nhập viện 】
Trứng Muối Solo Cháo: 【 Dì thế nào rồi? Không có chuyện gì phải không? 】
Chử Y Hàm: 【 Lúc trước làm phẫu thuật tẩy trừ không tốt, lưu lại tin tức tố trong cơ thể, bây giờ tẩy sạch rồi, không sao đâu 】
Phẫu thuật tẩy trừ? Lúc trước trong trường có lưu truyền rằng Chử Y Hàm mồ côi cha.
Tẩy trừ dấu hiệu trọn đời, không chỉ là tẩy đi tin tức tố của đối phương, còn tẩy luôn cả ký ức chung của hai người, chung quy chính là không còn tình cảm.
Văn Diên rối rắm cắn ngón tay một lát, đánh chữ, nhắm mắt gửi đi.
Trứng Muối Solo Cháo: 【 Vậy còn cậu? Cậu... vẫn ổn chứ? 】
Chử Y Hàm trả lời rất nhanh: 【 Hoàn hảo 】
Văn Diên đột nhiên không biết nên an ủi Chử Y Hàm ra sao, trên đời này không có cái gọi là cảm động khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cô rất sợ bản thân an ủi không tốt ngược lại làm xát muối vào vết thương của Chử Y Hàm.
Có lẽ do cô lâu quá không gửi lại, Chử Y Hàm ngược lại bắt đầu an ủi cô: 【 Không cần lo cho mình, ba mình đã qua đời lâu rồi, mẹ mình không còn yêu, buông tay, tẩy trừ dấu hiệu là chuyện thường mà, mình có thể hiểu. 】
Tuy Văn Diên trong khoảnh khắc này cảm thấy Chử Y Hàm trưởng thành không giống như độ tuổi của mình, nhưng cô rất đồng ý với quan điểm của Chử Y Hàm.
Trứng Muối Solo Cháo: 【 Đúng vậy...... Nếu vẫn còn yêu, thì luyến tiếc không thể quên, bản thân cậu nghĩ thoáng là tốt rồi. 】
Chử Y Hàm buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn trăng rằm treo giữa màn đêm tỏa ra ánh sang nhu hòa, đôi mắt so với ánh trăng còn nhu hòa hơn, rất khẽ rất nhẹ mà thì thầm:
"Đúng vậy, một chút đều luyến tiếc."
-
Hôm nay thi sáu môn, thời gian rất ngắn.
Tuy rằng môn sử thi đầu tiên, nhưng ở hành lang học sinh trên tay cầm sách gì cũng có.
Văn Diên cầm bánh mì trong tay nhìn có vẻ càng chói mắt, cách một khoảng, Chử Y Hàm thấy được ngay, cũng thấy cô ăn với vẻ mặt thống khổ.
Chử Y Hàm né mọi người, đi đến trước mặt Văn Diên, đưa chai nước cho cô: "Uống nước không?"
Văn Diên điên cuồng gật đầu, cô nhận lấy uống vài ngụm, cuối cùng cũng đem bánh mì trong miệng nuốt xuống: "Tới đúng lúc lắm, mình thiếu chút nghẹn chết."
Chử Y Hàm cười nhẹ.
Lại uống thêm miếng nước, Văn Diên hỏi: "Tan học cậu rảnh không?"
Chử Y Hàm hỏi: "Phải đón mẹ mình xuất viện, sao thế?"
Khi cô ấy nói chuyện rất bình tĩnh, Văn Diên âm thầm quan sát hai mắt cô ấy, thả lỏng tâm tình, giải thích: "Cảm ơn cậu hai hôm nay giúp mình, muốn mời cậu uống trà sữa, không được từ chối đâu đó nha!"
Bị cô đe dọa, Chử Y Hàm ngẩn người, điều hòa lại rồi nói: "Vậy chờ có kết quả đi, nếu cậu tiến bộ thì mời mình uống."
"Cũng phải, à đúng rồi, trả sách lại cho cậu." Văn Diên đem nước đặt sang một bên, lấy trong cặp ra sáu quyển sách giáo khoa cung kính dâng hai tay nói, "Cám ơn ~ nhờ cậu lần nữa phù hộ sáu môn của mình đều có thể đạt tiêu chuẩn ~"
Lại bị hành lễ lần nữa, Chử y Hàm dỡ khóc dỡ cười nhận lấy sách: "Kiến thức nhớ hết rồi hả?"
Văn Diên lắc đầu: "Nhiều lắm."
Dù Chử Y Hàm đã đem phạm vị trọng tâm của mỗi môn rút gọn lại, nhưng là sáu môn nên vẫn không ít.
Chử Y Hàm nâng cổ tay xem đến lúc thi còn chút thời gian: "Mình đưa cậu vài kiến thức trọng yếu, cậu ghi nhanh một chút."
Cảnh vật xung quanh rất ồn ào, Văn Diên ghé sát vào Chử Y Hàm, giọng nói của Chử Y Hàm dừng lại.
Văn Diên thuận tay đưa chai nước trong tay cho Chử Y Hàm: "Vất vả rồi, cô giáo Trữ ~"
Nữa bình nước lắc lư theo nhịp tim của Chử Y Hàm, giống như bấm tua chậm, Chử Y Hàm nhận lấy chai nước.
Đầu ngón tay cô ấy mở nắp chai, đưa chai nước lên, môi hồng hồng khẽ nhếch, nhấp hai ngụm nước.
Văn Diên thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhớ tới bình nước này mình mới uống.
[...]
Tác giả có điều muốn nói:
Chử Y Hàm: Cậu vừa mới nhớ ra sao... Chim Ngốc Nghếch*.
Văn Diên (Hậu tri hậu giác): A! Cậu cố ý chiếm tiện nghi của mình!
Chử Y Hàm nhổ lông chim, một lần ~ hai lần ~ ba lần ~ nhổ đến trụi lũi: Thế này mới gọi là chiếm tiện nghi nè.
[...]
* Diên trong Văn Diên nghĩa là chim diều hâu á. Nên mới hay bị Thời Nhiễm gọi là Chim Nhỏ - Tiểu Điểu. Chim Nhỏ nghe cũng hay hay mà ha.
Editor: Do đãng trí nên thiếu tag truyện. Tui mới thêm vào tag xuyên thư
o(╥﹏╥)o
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.