Nam Viên không còn lời nào để nói.
Khóe môi Tần Thu nhếch lên tia khinh thường, ánh mắt lại giống như muốn khóc.
- Chúng ta đã sớm chia tay! Anh có bạch nguyệt quang của anh, tôi có thuốc ức chế của tôi. Anh còn trêu chọc tôi làm gì?
Tần Thu xoay người liền rời đi.
Nam Viên nhìn phương hướng cậu đi, nhướng mày: "Cậu còn quay lại để làm gì?"
Tần Thu dừng lại cước bộ, mặt không chút thay đổi quay đầu lại...: "Tôi cần đi WC gấp, được chưa?"
Nam Viên mặt tối sầm, đi theo. Thời điểm nhìn thấy nữ nhân kia đứng ở cửa WC, Nam Viên chỉ còn kém viết bốn chữ "Tôi biết ngay mà" trên mặt.
"Tần ca! Nam ca!" Vương Minh mím môi, thật cẩn thận kêu lên.
Nam Viên nhìn chằm chằm Vương Minh, sắc mặt không tốt.
Tần Thu không nhìn phản ứng của hai người kia, lập tức đi vào WC, mở ra cửa gian WC nam.
Đại khái là sắc mặt của Tần Thu và Nam Viên đều khó nhìn, Vương Minh cũng bị hoảng sợ, nhưng cô vẫn cố lấy dũng khí, đối Nam Viên giải thích: "Nam ca, tôi và Tần ca không có chuyện gì đâu, hôm nay tôi rời nhà vội, đã quên đem......"
Nghe Vương Minh giải thích, Nam Viên rốt cuộc ý thức được mình đã hiểu lầm Tần Thu.
"Nam ca, có thể xin anh giúp đỡ giữ bí mật chuyện này được không? Tôi không muốn người khác biết mình là Omega." Vương Minh thật cẩn thận hỏi han.
Sắc mặt lúc này của Nam Viên đã dịu xuống, nhưng với việc bản thân chán ghét Omega, cũng thật sự không thể làm ra biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/abo-anh-khong-phai-ghet-omega-nhat-sao/750409/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.