Ngày rời đi đến rất nhanh, trước khi đi A Uyển đã dọn dẹp một lượt trong ngoài nơi này, vừa không nỡ rời bỏ cái bếp nhỏ, vừa không nỡ rời bỏ mảnh vườn trồng rau phía sau, cuối cùng Hứa Nghiên Hành phải dỗ dành nàng xuống núi.
Sau khi xuống núi, hắn cưỡi một con ngựa màu nâu đen, lại đưa tay về phía nàng, “Lên đây.”
A Uyển ngẩng đầu, chưa kịp đưa tay ra đã bị hắn ôm lấy từ phía sau, cảnh tượng này giống như nàng từng mơ thấy.
Nàng chưa từng cưỡi ngựa, giờ bỗng chốc rời khỏi mặt đất, ngồi trên yên ngựa, cảm thấy hơi phát run, hai chân run lên, người phía sau có lẽ nhận ra, hai tay ôm chặt lấy nàng, áp sát vào nàng, “Đừng sợ, có ta ở đây.”
“Ừ.” Nàng thu mình vào lòng hắn, khi lưng nàng áp vào n.g.ự.c hắn, tâm trạng bất an đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn giơ cao roi ngựa, vó ngựa dậm xuống, tiếp theo A Uyển cảm thấy gió thổi vào hai bên má, hơi thở như bị cuốn đi, có chút khó khăn, nhưng nàng lại mỉm cười, lớn tiếng nói, “Hứa Nghiên Hành, đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa.”
“Về sau ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa.” Hắn đáp lại.
A Uyển ừ lớn một tiếng, gió lớn, những gì hắn nói phía sau nàng không nghe rõ, chỉ tận hưởng cảm giác được hắn bảo vệ, như thể bất kể chuyện gì xảy ra, nam nhân này sẽ luôn ở phía sau nàng.
Đường núi bụi bẩn nhiều, cộng thêm bên ngoài nắng gắt, Hứa Nghiên Hành dẫn nàng chạy một đoạn, thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-uyen/3698732/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.