Mắt nàng tràn đầy ái mộ, đến lúc này mới nhận ra. 
Chỉ là, hắn lại đột nhiên nhớ đến năm đó Triệu Gia Du thành thân, nàng một mình trốn tránh ở góc nào đó khóc lóc không thở nổi, liền nhíu mày hỏi nàng, “Năm Gia Du cưới chính phi, bản quan thấy nàng khóc, là lại vì sao?” 
A Uyển lục lọi ký ức trong đầu hồi lâu mới nhớ ra chuyện đó, rồi như nhận ra điều gì, hai tay chống cằm, cả người dịch về phía giữa bàn, đôi mắt to không chớp nhìn Hứa Nghiên Hành, “Đại nhân, ngài sẽ không phải cho rằng ta buồn vì An vương gia thành thân, nên cảm thấy ta có tình ý với An vương gia chứ?” 
Hứa Nghiên Hành nheo mắt lại, khoanh tay, cho dù như A Uyển nói, hắn cũng sẽ không thừa nhận, liền nói, “Bản quan đang hỏi nàng tại sao khóc? Đừng kéo bản quan sang chuyện khác.” 
A Uyển bĩu môi, giọng điệu vui vẻ, “Ngài nghĩ thế nào thì chính là như vậy, ngài cảm thấy vì sao thì chính là vì đó.” Nàng mỉm cười nói xong định ngồi lại, nhưng chưa kịp ngồi xuống đã bị Hứa Nghiên Hành một tay giữ chặt sau gáy, hắn tiến lại gần, áp sát mặt bên nàng, thổi hơi ấm vào, “Dám to gan, dám bắt bí ta sao?” 
Giọng điệu hắn trầm xuống, A Uyển lập tức không còn khí thế, lắp bắp nói, “Ta đâu dám.” 
Hứa Nghiên Hành xem như đã thấy rõ nàng, bề ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bên trong vẫn có chút tính khí nhỏ, khi tức giận lên thì cũng có phần không quan tâm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-uyen/3698693/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.