Mồi lửa vừa rồi không biết từ lúc nào đã dính nước, giờ không thắp sáng được, A Uyển nghĩ, đại khái đây là số phận.
“Cầm lấy.”
Nàng ngẩng đầu, thấy Hứa Nghiên Hành vẫn đưa lưng về phía nàng, giờ cúi người với tay đưa cho nàng một mồi lửa mới.
A Uyển cúi đầu thắp sáng chiếc hoa đăng, đặt lên mặt nước, hai tay nâng lên trước trán, đôi mắt từ từ nhắm lại, phía sau nàng có người đứng đó, dù hắn không làm gì nhưng nàng cũng đã đủ thỏa mãn, A Uyển khẽ mỉm cười, trong lòng ước một điều.
Một điều chính là nàng thành tâm, cũng là một điều ước vĩnh viễn không có khả năng thành hiện thực.
Nàng ngồi ở nơi đó, gió lớn tuy lạnh, nhưng nàng không hề co rúm lại, mái tóc đen dày xõa ra sau gáy, đầu hơi cúi, cầu nguyện cho chiếc hoa đăng đang dần trôi xa, như một tín đồ thành tâm.
Hứa Nghiên Hành quay mắt đi, trên mặt xuất hiện một tia lạnh lẽo, rồi sau đó tan chảy.
Nàng không biết từ lúc nào đã đứng dậy, “Hứa đại nhân, tuyết rơi rồi.”
“Về thôi.” Hắn nói với giọng điệu rất nhạt.
A Uyển lên tiếng vâng lời, lặng lẽ theo sau hắn.
Lần này hắn đi chậm lại, tuyết rơi ngày càng lớn, bay lả tả, rơi trên tóc hắn, vai hắn.
Cảnh tượng này không hề xa lạ, A Uyển nhớ lại vào mùa đông năm mười lăm tuổi, nàng cũng từng đi theo hắn như vậy, trời đất phủ đầy tuyết, chỉ có hai người, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-uyen/3698653/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.