*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
 Một tuần đi học của mọi người như nào rồi nhỉ? Có ổn hong nè? 
Có ai đi làm rồi thì tuần mới của mọi người vẫn vui vẻ chứ? 
Tui thì vật vã trầy trật lắm luôn, bị quá tải thật sự ấy ???? 
Đăng chương mới để ủng hộ tinh thần mọi người sau một tuần chiến đấu vật vã nhaaaa?? 
Có sai lỗi chính tả hay gì thì nhớ nhắc tui nhá :>> Nhớ like và cmt để bày tỏ tình yêu thương cho sự chăm chỉ của tui nữa ??Tui bận cơ mà tui không để mọi người đói đó!Phải thương tui chứu :>>> 
~~~~~~~~~~~~~~~~~ 
Từng dòng suy nghĩ cứ mải miết chạy qua đại não, khiến Thiên Việt trong thoáng chốc nghĩ thông rất nhiều thứ, lại càng ân hận tự trách chính mình. Giờ phút này, cậu chỉ muốn gặp lại chủ nhân của mình, muốn nghe giọng ngài ấy, muốn được ngài ấy ôm vào lòng như lúc trước. 
Bấy lâu nay cậu đã khiến chủ nhân phải khổ sở quá nhiều rồi. Bây giờ không thể tiếp tục như thế được, không thể để ngài ấy lại tiếp tục chờ đợi. Huống gì, sự chờ đợi vô vọng lại là cách khiến con người ta dễ buông xuống hi vọng nhất. Cậu không muốn mất đi chủ nhân, một chút cũng không! 
Nghĩ thông suốt rồi, bước chân cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp hơn, ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến thư phòng, càng lúc càng khát khao được nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia. 
Vi Hạo đang ngồi ở ghế chủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-tu-ca/224994/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.