*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ hôm nay không định up chương mới, còn định chờ cả tuần nữa mới up cơ =)))Nhưng có bạn cmt làm tớ vui quá nên tớ up lên vậy thôi.
Chứ tớ lười chết đi được các cậu ạ, mỗi lần vào Watt, ta nói nó lâuuuuu. Nên hàng tồn thì còn, mà đăng vào lúc nào còn tuỳ tâm trạng tớ nữa =))
Nên nếu có động lực thì tớ đăng, còn không thì cứ phải chờ thôi. Mà động lực của tớ thì các cậu biết là gì rồi đó~~(≧▽≦)/~
Các cậu nhớ nhắc lỗi chính tả cho tớ nhé .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thiên Việt đưa mắt nhìn chủ nhân để tìm kiếm câu trả lời cho mình, khả năng ngôn ngữ bị hạn chế chưa bao giờ là dễ chịu, mà trong cái lúc cậu còn đang căng thẳng chờ đợi hình phạt thế này, thì sự im lìm và không thể giao tiếp càng khiến cho cậu căng thẳng hơn. Hắn hiểu hết những gì cậu đang muốn nói, nhưng lại lười biếng giải thích. Thế nên hắn mặc kệ, và quyết định ngồi luôn xuống giường, đối diện với cái vật thể khiến người ta đỏ mặt kia, một tay nắm dây xích, một tay chống cằm rồi lơ đễnh nói, "Hôm nay tâm tình chủ nhân không tốt chút nào cả. Nên... em sẽ bị phạt, chẳng vì lí do gì. Nếu để bịa ra một lí do, thì chắc là do em cứng được lúc Lâm Uyên chơi đùa cái miệng nhỏ phía sau của em. Hư hỏng quá đấy!"
Thiên Việt hoang mang nhìn chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-tu-ca/224989/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.