Dường như nhìn thấy thứ gì đáng sợ cực độ, nàng thét lên một tiếng rồi té ngã xuống sàn. Cuống cuồng xoay người định chạy ra khỏi phòng thì bả vai nàng bị Vi Hạo nắm chặt. Hắn cúi xuống, cong cong môi, nói khẽ vào tai nàng, "Đừng chạy"
"Buông muội ra, Vi Hạo, buông ra!"
"Lâm Uyên, ngươi sang đây!"
Lâm Uyên bước lại gần hai người họ, nắm chặt tay của Sinh Cát, điểm huyệt vào ngay đầu vai nàng khiến Sinh Cát choáng váng ngã phịch xuống đất. Lâm Uyên đưa tay đặt Sinh Cát ngồi lên ghế, để nàng ngồi đối diện với chiếc giường lớn, rồi đi sang đứng bên cạnh Vi Hạo.
Hai mắt Sinh Cát trợn trừng, nàng dường như không thể tin nổi mà nhìn chằm chặp vào chiếc giường lớn kia, nước mắt cứ thế mà nhỏ ròng ròng. Vi Hạo cười cười, bước lại gần chiếc giường, vỗ vỗ vài cái lên mặt giường liền nghe một tiếng "meo" ngọt nị phát ra.
Ở trên chiếc giường lớn, một nô ɭệ bị trói sấp lại, tứ chi banh mở, phân biệt cột vào bốn góc giường, cái mông chổng cao nhô lên, để lộ ra một cái đuôi nhỏ đang khẽ đung đưa. Trên cổ nô ɭệ đeo hạng quyển bằng loại da thượng hạng, khảm không ít trân châu ngọc bích quý giá được điêu khắc cầu kì, tinh xảo. Ở đằng trước của hạng quyển có móc một chiếc móc bằng kim loại, một đầu đoạn dây xích bạch kim mỏng manh được móc vào đó, đầu còn lại nối với một chiếc que nhỏ đang cắm vào niệu đạo trên ƈôи ŧɦịŧ của nô ɭệ đáng thương. Từ hai bên đầu nhũ có thể nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-tu-ca/224987/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.