Lúc Thiên Việt thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau thì mặt trời đã lên rất cao, chỗ nằm bên cạnh cũng chẳng còn ai nữa. Cậu suýt chút nữa đã bật thẳng dậy, nhưng chợt nhớ đến lời Vi Hạo dặn dò thì vội kiềm chế bản thân mình lại, cẩn thận ngồi dậy thật chậm. Phu quân đi đâu mất rồi? Cậu ngó quanh ngó quất một đỗi vẫn chẳng thấy hắn đâu, bèn tự mình bước xuống giường, với tay cầm lấy áo choàng khoác lên rồi đi ra ngoài cửa. Cửa vừa mở ra thì A Tử đã đứng sẵn từ bao giờ, khom lưng mỉm cười, "Chủ tử, người đã tỉnh rồi."
Thiên Việt nhìn ra ngoài cửa, ngó qua ngó lại lần nữa vẫn chẳng thấy Vi Hạo đâu, tiu nghỉu quay lưng đi vào trong. A Tử nhìn cậu một chút thì có thể đoán loáng thoáng vấn đề của cậu là gì, dịu giọng thưa, "Vương gia rời đi từ sớm, hôm nay ở doanh trại có việc cần đến ngài ấy. Vương gia dặn chủ tử ăn sáng uống thuốc xong thì luyện chữ. Bài học hôm nay Vương gia đã chuẩn bị cả rồi, đặt ở trên án thư ở thư phòng. Bây giờ người đã muốn dùng điểm tâm chưa ạ?"
Cậu chán nản gật đầu, sau đó ngồi đực mặt bên bàn nhìn mớ đồ ăn đầy nhong nhóc, chán nản cầm đũa hết chọt rồi lật qua lật lại, buồn chán đến mức chả muốn ăn. Thật ra đồ ăn trên bàn đều là món Thiên Việt thích, vừa nhìn đã thấy hấp dẫn rồi, nhưng cậu muốn Vi Hạo cơ... Vốn đã quen với việc nhắm mắt mở mắt đều thấy hắn, bây giờ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-tu-ca/1076562/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.