Vi Hạo thức trắng cả một đêm chỉ để chờ đợi, nhưng mọi thứ hắn nhận được vẫn chỉ nhận được rằng mọi điều ở đó vẫn ổn, Thiên Việt vẫn ổn. Nhưng nhìn vào những bức thư kia Vi Hạo lại chẳng thể tin được những tin tình báo kì lạ kia, rốt cuộc hắn vẫn hạ lệnh, "Tập hợp một vạn binh lính cùng ta đến Sát Diệp. Kẻ nào trái lệnh, chém!" 
Lâm Uyên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Vi Hạo, biết mình không khuyên được Vương gia, gật đầu lĩnh mệnh. Chưa đầy một canh giờ sau, đội quân Tây Bắc đã được tập hợp đầy đủ, sẵn sàng theo chân chủ soái của họ lên đường. Hắn chẳng chần chờ phút nào, cũng chẳng buồn giải thích lí do với họ, đã hạ lệnh xuất thành. 
Đây là lần đầu tiên, tất cả mọi người thấy Vi Hạo lạm dụng quân đội vào chuyện tư, nhưng chẳng ai dám nói gì. Quân lính chịu ơn của Vi Hạo và Thiên Việt, lại được huấn luyện kĩ càng đến mức chỉ thuận theo lệnh của một mình Vi Hạo, hắn sai đâu đánh đó, không hó hé một lời. Bởi bọn họ hiểu rõ một lần, chỉ cần đi theo Vi Hạo, họ chắc chắn sẽ không bao giờ bại trận. Vi Dương cùng Sinh Cát sóng đôi đứng trước cổng thành nhìn Vi Hạo phóng ngựa lao vút đi, bắt gặp nét cô đơn trong bóng dáng của hắn, đều khẽ thở dài. Sinh Cát nói với Vi Dương, "Nhị ca, Vi Hạo ca ca thật sự rất yêu Thiên Việt." 
"Ừ, chỉ hi vọng trời không phụ lòng người... Không hiểu sao ta cứ thấy bất an...." 
Sinh Cát nghiêng đầu nhìn hôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-tu-ca/1076555/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.