Chương trước
Chương sau
Ta nhớ hôm đó ta không có mặt mũi gặp A Thiệp, dẫu sao Lý Đang là bạn của ta, dẫu sao lần đầu tiên đưa cậu ấy đến gặp Lý Đang người đó là ta. Ta muốn đi vào nhưng bị Lý Đang ngáng lại. Bọn ta cứng người, không khỏi nói:
“Lý Đang, nếu cậu còn xem tôi là huynh đệ, thì tha cho nó đi! Đừng tìm nó nữa!”
Lý Đang nhìn ta rất lâu, sau đó nói: “Đại thánh! Cậu trước giờ chưa từng uy hiếp tôi, vì cái gì vậy?”
“Tôi không thể nhìn tiếp được nữa.”
“Cậu có thể không nhìn.”
“Vấn đề là tôi đã nhìn thấy rồi.”
“Đây không phải vấn đề, nó đối với tôi mà nói không là gì cả, đối với cậu mà nói, cũng nên là không quan trọng bằng anh em trong bang chúng ta!”
“Tôi không hề so sánh chuyện này, chỉ là, nó là một đứa trẻ đáng thương, cậu vì Quyền thúc mà hận nó, đối với nó rất không công bằng. Cậu có biết không, nó và Quyền thúc, ngoại trừ quan hệ máu mủ ra thì không có gì cả, Quyền thúc từ năm nó 10 tuổi, đã không còn bất cứ liên hệ nào nữa, ông ấy kết hôn với vợ sau, ăn uống không lo, nhưng nó sống cùng mẹ, sau khi mẹ nó chết, nó một mình nuôi dưỡng em trai, cậu nhìn thử trong nhà nó xem, nghèo muốn chết, nếu như Quyền thúc còn một chút quan tâm sao có thể để hai anh em chúng nó như vậy? Nếu không phải Quyền thúc chết, A Thiệp cũng sẽ không vì là con trai của ổng mà đi giữ linh đường. Nếu nói là báo thù, cậu không nên đi báo thù nó!”
Kỳ thực hôm đó ta đi tìm Lý Đang cốt yếu là để nói nói cho hắn về những việc này do ta mới điều tra được.
Lý Đang sững người, nhìn a Thiệp bên trong. Lại nhìn ta, chầm chậm nói: “Cậu biết thật là không ít đấy.”
“Bây giờ cậu biết rồi, lẽ nào ngay cả lòng trắc ẩn cũng không thể để cậu tha cho nó sao?”
“Trắc ẩn? Thứ đồ đó, Đại thánh, cậu có, tôi không có. Từ sau khi đại ca tôi bị bang hội giết chết, tôi đã không còn cái lòng trắc ẩn chết tiệt đó nữa.”
Ta hiểu Lý Đang đi đến chỗ như ngày hôm nay cũng đã phải trả một cái giá rất đắt, nhưng, hắn cũng không nên dùng một đứa trẻ để bù đắp.
Ta thấy A thiệp đang chậm chạp đứng lên, đi đến bên chỗ quần áo của mình, phí sức mặc vào, ta chấn kinh nhìn thấy dưới ngực trái của cậu có một mảng lớn bầm xanh, là Lý Đang ra tay!
Cậu ấy đi qua bọn ta, nhìn cũng không nhìn. Lý Đang kéo A Thiệp một cái, cậu quay đầu lại, liếc nhìn Lý Đang.
“Ánh mắt cậu rõ ràng là khiêu chiến.” Lý Đang nói, ngang nhiên còn có tiếu ý.
“Anh nên xuống địa ngục đi!”
“Haha, ai? Ai có thể để tôi đi đến chỗ đó.”
“Anh không phải chờ lâu đâu!” A Thiệp không chút sợ sệt nói.
Lý Đang đột ngột giật cậu ấy lại, cưỡng chế hôn lên môi cậu, hai tay giữ chặt cậu ấy, A Thiệp liều mạng vùng vẫy, nưng hình như chạm phải vết thương, trên mặt một trận đau đớn. Ta cũng đờ ra, trong kí ức của ta, Lý Đang từng chơi qua vô số thanh thiếu niên, nhưng đây là lần đầu tiên hôn môi!
“Lý Đang!” Ta thấy A Thiệp đau đến mở to mắt, trên trán tuôn mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, ta không thể không đi ngăn cản, kéo cánh tay Lý Đang ra.
Lý Đang lại bất ngờ buông ra, cười nói: “ A Thiệp, cậu chạy không thoát đâu. Nói cho cậu, vốn tôi định cho cậu nếm chút mùi vị đau khổ rồi sẽ tha cho cậu, cậu lại đi tự sát trước mặt tôi, tôi muốn xem xem, khi nào cậu sẽ thật sự giết mình!”
“Đồ khốn!” A Thiệp vẫn như một con nai con quật cường.
“Trước khi tôi tự sát, nhất định phải giết chết anh!”
“Ồ?” Lý Đang nhướn mày: “ Vậy tôi chờ cậu!”
A Thiệp lao xuống lầu, Lý Đang cười như không cười với bóng lưng của cậu. Lúc lâu, đột nhiên nói:
“Đại thánh, năm xưa, tôi có phải cũng là không biết tốt xấu như vậy không?”
========
Nửa đêm ta bị điện thoại làm cho thức giấc, trong điện thoại là tiếng hô to gọi nhỏ của thuộc hạ.
“Nhị đương gia không xong rồi, lão đại bị cảnh sát đưa đi rồi.”
“Có chuyện gì?” Ta nhanh chóng bật dậy.
“Không rõ lắm, mọi người đều đến đồn cảnh sát rồi.”
Ta khoác áo, phóng ra cửa.
Dưới đồn cảnh sát đứng không dưới 200 huynh đệ, mọi người đều đang phô trương thanh thế, ta không rõ về tính nghiêm trọng của chuyện, mọi người ai cũng không nắm rõ tình hình lắm. Một huynh đệ nói với ta, lúc nãy luật sư đã đến rồi.
Ta ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy Lý Đang đứng ở cửa sổ trên lầu vẫy tay với ta, xem ra không có chuyện gì to tát, ta thở hắt.
Qua một lát, Lý Đang liền hiên ngang đi ra, mấy huynh đệ đều bước tới, Lý Đang nghênh ngang nói:
“Các huynh đệ đừng lo lắng, tôi chỉ vào đồn cảnh sát nói chuyện. Hiện tại, không ai dám động vào Lý Đang này nữa!”
Mọi người đều hô to.
Ta đi qua, nói nhỏ, không sao chứ.
Hắn cười nói, không sao, có thể có chuyện gì được.
Ta từ đầu chí cuối cũng không hiểu nổi tình huống, ngày thứ hai, ta gọi điện hỏi Lý Đang hắn đang làm gì, hắn nói đang đánh bóng rổ, kêu ta qua đó.
Ta nói không đi.
“Người cậu thích cũng ở đây đó.” Hắn nói.
Người ta thích? Từ trước đến giờ, người mà ta từng thích, là một cô gái ta quen từ thời đi học, nhưng, vào hắc xã hội rồi, thì không thể có kết quả với mấy thiên kim tiểu thư con nhà giàu đó nữa.
“Cậu đừng nói bậy mà.” Ta nói.
“Không có à, vì tiểu tử đó, cậu còn muốn đoạn tuyệt tình huynh đệ với tôi, còn nói không phải thích sao?”
“Cái gì?” Hắn ngang nhiên đưa A Thiệp đến. Ta thực sự quá thất vọng sự vô năng của mình, ta nói: “Tôi không đi.”
“Vậy cũng tốt.” Từ đầu dây bên kia nghe thấy tiếng hắn.
“Đánh chuẩn một chút, một người lớn như vậy, tụi bây còn không đánh trúng!”
Nghe thấy, huyết dịch ta gần như chảy ngược. “Cậu ở đâu?”
Hắn hình như đoán được ta sẽ nói như vậy, ta nghe thấy tiếng hắn cười. “Ở sân bóng rổ nhà tôi.”
Ta lấy tốc độ nhanh nhất phóng đến đó, nhìn thấy A Thiệp bị treo phía dưới rổ bóng, chân vừa đủ chạm đất. Đầu cậu ấy trĩu một bên, có mấy thủ hạ vẫn còn đang ném bóng vào người cậu, Lý Đang đứng cách đó không xa xem kịch. Ta đi qua chắn trước mặt A Thiệp, đúng lúc một trái bóng ném tới, đau đến mức muốn tắt thở, tên thuộc hạ vội vã đền tội, ta đang bực, đang muốn tìm chỗ phát tiết.
“Tự vả miệng mình đi!” Ta đối với tên thuộc hạ ném bóng vào ta nói, hắn chỉ làm theo, mắt chăm chăm nhìn ta.
“Tao không nghe thấy tiếng! Đánh cho kêu ấy!” Ta vẫn tiếp tục độc ác. Bởi vì, ta nhìn thấy A Thiệp như hấp hối. Khuôn mặt đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng, hàng mi thật dài, dính trên đó không biết là mồ hôi hay nước mắt.
“Hắc hắc, cậu đến thật nhanh.” Lý Đang cười đi tới.
“Lý Đang!” Ta quát hắn: “Cậu có phải là người không! Cậu rốt cục đã xong chưa vậy?”
“Đừng phát hỏa, lần này là nó chọc tôi trước. Ngày hôm qua, là nó chạy đến đồn cảnh sát kiện tôi, kiện tôi cưỡng hiếp trẻ vị thành niên, hahaha …..Cũng không biết có biết luật pháp hay không mà định đi kiện tôi!” Hắn nắm lấy cằm A Thiệp, A Thiệp gian nan ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc.
Lý Đang tiếp: “Cậu giỏi lắm! Bất quá, cậu quá xem thường tôi rồi! Đây là cậu tự tìm, đừng trách người khác.”
Cậu ấy muốn nhổ vào Lý Đang nhưng không có sức, Lý Đang tránh qua một bên. Nói với người bên cạnh:
“Nhị đương gia cũng đến rồi, còn không mau thả nó ra.”
Bọn thuộc hạ lập tức thả cậu ấy xuống, cậu ấy mềm nhũn trượt xuống, ta muốn đỡ cậu ấy, lại bị cậu ấy gạt ra.
“Cậu thật sự càng lúc càng vui đấy.” Lý Đang ghé sát mặt A Thiệp nói: “Cậu nên bắt đầu nghe lời tôi, đừng bướng bĩnh nữa. Nếu không …..” Sau đó hắn nói nhỏ vào tai A thiệp gì đó, A Thiệp mở to mắt, trong đó là sự sợ hãi và căm phẫn tận cùng, cậu ấy chỉ nói một câu.
“Không!”
“Cho nên cậu phải nghe lời tôi.” Ta nhìn thấy trong mắt Lý Đang là khoái cảm chinh phục, còn có một chút dâm tục.
“Bây giờ tôi đột nhiên muốn cậu rồi. Đem quần cởi ra.”
Ta tưởng sẽ nghe thấy tiếng mắng chửi của A Thiệp. không ngờ, lại nhìn thấy, cậu ấy như một người máy được cài sẵn chương trình, hai tay đặt hai bên hông, từ từ cởi quần xuống …..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.