Lý Đang cẩn thận đặt A Thiệp ngồi trên cái ghế ở hoa viên, đắp trên đùi cậu một tấm thảm. Hắn nhìn chằm chằm vào A Thiệp, A Thiệp nhắm mắt lại.
“Em có thể không nhìn tôi, em có thể không để ý tới tôi.” Lý Đang nói: “Nhưng mà, tôi sẽ không buông tha cho em. Trước kia cũng không, bây giờ cũng không, sau này cũng sẽ không. Cho nên, em phải học cách yêu tôi. Bằng không thì, em sẽ rất khó chịu.”
Ta và Tiểu An đứng đấy, nhìn mặt A Thiệp không biểu tình nắm chặt tấm chăn.
“Em bây giờ không cử động được, cũng không thể đi được, về sau cho dù có cử động được, em cũng phải ở bên cạnh tôi. Bằng không thì, tôi có đánh gãy chân của em cũng phải giữ em lại!”
Lý Đang lại điên rồi, đây là cảm giác của ta.
A Thiệp chậm rãi đưa mắt lên, bị sắc mặt tái nhợt, hai mắt hõm sâu, trong suốt lạnh lùng chống lại Lý Đang, không chút nào lùi bước và nhát gan.
Lý Đang cười: “Đời này, em và tôi, đã định rồi! Nếu em khó chịu, thì nói hai câu để tôi nghe một chút. Còn không nói gì, chỉ có thể chứng minh rằng em sợ tôi. Em sợ tôi, đúng không? Biết rõ trốn không thoát lòng bàn tay của tôi nên sợ chứ gì? Phục tùng? Vậy em nên ngoan ngoãn nằm chết dí ở trên giường đi. Em không cần lo lắng, có tàn phế thì tôi cũng không buông tha đâu! Cho dù em chết rồi, cũng là của tôi!”
“Lý Đang! Cậu điên rồi!” Ta kêu lên. Tiểu An lại kéo ta lại, lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-thiep/1839316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.