Chương trước
Chương sau
Hôm nay A Thanh mặc một bộ sườn xám màu xanh đậm. Bộ sườn xám này trông rất đẹp, ánh sáng của nó thay đổi theo cách người mặc di chuyển, còn có thể nhìn thấy ánh bạc lấp lánh trên đó.

“Đồ mới à?” Tiểu muội Đào Nguyệt đi tới, “Chất liệu này tốt thật, chắc chẳng rẻ đâu chứ gì?”

A Thanh đưa tay xuống chậm rãi chỉnh chiếc vòng, mới nhẹ giọng nói, “Đẹp là được, tôi không thiếu tiền.”

Đào Nguyệt che miệng cười, “Cậu cũng không phải là dạng không cần tiền. Lần trước tôi thấy công tử họ Trần kia đưa tặng cho cậu một đôi hoa tai thật đẹp nhưng không thấy cậu đeo, đã bán rồi à?”

A Thanh liếc mắt nhìn Đào Nguyệt một cái, “Biết rồi còn hỏi.”

Lúc này hai người đứng ở lầu hai, tay chống lên lan can, cúi đầu nhìn đám người ồn ào dưới đại sảnh.

Đôi mắt Đào Nguyệt nhạy bén, nhìn thấy trong đó có một gương mặt quen thuộc. “Kia không phải Vương tiên sinh sao, trước đây còn nhiều lần tới tìm cậu, hiện tại lại tìm tới người khác rồi?”

A Thanh không thèm để ý, “Ưng người khác thì ưng đi, tôi không thiếu một người như hắn.”

“Lớn lên xinh đẹp tốt thật,” trong lời nói Đào Nguyệt lại mang theo chút ghen tị, “Chỉ có kẻ khác mới cầu xin phần yêu thích này của cậu thôi.”Chỉ có kẻ khác mới cầu xin tình yêu của cậu thôi.”

“Cô ghen tị à?” A Thanh bị Đào Nguyệt chọc cười, “Cô còn muốn tranh giành với một người đàn ông như tôi à?”

Đào Nguyệt lắc đầu, “Chính là bởi vì cậu là đàn ông nên tôi mới cay. Một người đàn ông đã cướp đi sự nổi bật của đám phụ nữ chúng tôi.”

A Thanh chỉ cười, ngừng cãi cọ với nàng.

Có hai người bước vào đại sảnh, người tiến vào trước là một thanh niên mặc bộ tây trang màu đen, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đi theo sau là chàng trai trạc tuổi, mặc âu phục màu lam, có chút tò mò nhìn xung quanh.

“Này, Diệp công tử của tôi tới rồi,” Đào Nguyệt vuốt lại tóc tai, “Tôi phải đi xuống.”

“Từ từ,” A Thanh gọi lại nàng, “Người bên cạnh hắn là ai, tôi chưa gặp qua bao giờ.”

“Có lẽ là tiểu thiếu gia của Quý gia, nghe nói lần này về nước luôn rồi, là bạn chơi chung từ nhỏ với Diệp công tử.” Đào Nguyệt nói xong, liền vội vã đi xuống.

Chẳng mấy chốc, cô đã xuất hiện ở dưới lầu, đứng bên cạnh Diệp công tử.

A Thanh chống cằm nhìn Đào Nguyệt trêu đùa với Diệp công tử, mà tiểu thiếu gia của Quý gia vẫn còn ở tò mò nhìn xung quanh.

Bỗng nhiên, tiểu thiếu gia ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của A Thanh đang ở lầu hai.

A Thanh sửng sốt một chút, tiểu thiếu gia cũng vậy. Tiểu thiếu gia cong mắt cười với A Thanh, lộ hàm răng trắng, trên má còn có hai cái má lúm đồng tiền.

A Thanh rủ xuống mắt, xoay người rời đi.

Vì vậy, tiểu thiếu gia hỏi Đào Nguyệt, hắn chỉ về bóng dáng của A Thanh ở lầu hai, “Vị cô nương kia là ai?”

“Đó là A Thanh,” Đào Nguyệt nói cho tiểu thiếu gia biết, “Hắn chính là người nổi tiếng nhất ở chỗ chúng tôi, rất được mọi người chào đón.”

Tiểu thiếu gia lại hỏi: “Là chữ Thanh nào?”

“Thanh trong trong suốt trong trẻo,” Đào Nguyệt đáp xong cong môi hỏi tiểu thiếu gia, “Có cần tôi gọi A Thanh xuống dưới không?”

Tiểu thiếu gia có chút ngượng ngùng đáp, “Không cần.”

Diệp công tử thường xuyên tới nơi này, tự nhiên cũng biết về A Thanh, hắn trêu chọc bạn tốt của mình: “A Thanh đúng là xinh đẹp thật, nhưng tính tình lạnh nhạt, tiểu cửu à, chú nuốt trôi sao?”

“Gì mà ăn hay không ăn,” tiểu thiếu gia có chút bất mãn, “Anh nói chuyện quá ngả ngớn rồi.”

Diệp công tử nhún nhún vai, “Anh luôn nói chuyện kiểu vậy, không có ý gì khác đâu, chú biết mà.”

Tiểu thiếu gia cố ý phớt lờ hắn, quay qua hỏi Đào Nguyệt, “A Thanh cô nương thích gì vậy? Tôi nên chuẩn bị món quà nào cho nàng.”

Cô cũng không thể nào nói thẳng ra được là thứ A Thanh thích là những đồ vật có giá trị.

“Trang sức là được rồi,” cuối cùng Đào Nguyệt nói, “Phụ nữ đều thích trang sức.”

Sau đó, Diệp công tử đi khiêu vũ với Đào Nguyệt.

Tiểu thiếu gia trở về chỗ và ngồi một mình, ánh mắt thi thoảng dừng lại ở lầu hai, tại nơi A Thanh từng đứng.

Sau khi Diệp công tử và tiểu thiếu gia rời đi, Đào Nguyệt đi tìm A Thanh, cuối cùng cũng tìm được người ở phòng nghỉ. A Thanh đang vẽ lông mày, vừa cong vừa dài và mỏng.

Đào Nguyệt hay ghen tị, lực tay của A Thanh ổn nên luôn vẽ rất đẹp, và Đào Nguyệt thích độ cong của vòng cung kia.

“Lông mày lúc trước rất đẹp, sao vẽ lại rồi?” Đào Nguyệt đi đến bên cạnh A Thanh.

“Không cân xứng.” A Thanh nói.

Đào Nguyệt nói đến tiểu thiếu gia, “Tiểu thiếu gia của Quý gia đã hỏi tôi những gì về cậu, còn nói sẽ chuẩn bị quà cho cậu nữa.”

A Thanh không nói chuyện.

“Tiểu thiếu gia kia tuấn tú như vậy, sao lại không thích tôi?” Đào Nguyệt giơ bàn tay ra, ngắm nhìn bộ móng tay mới sơn của mình.

“Bọn họ thích cái gì cũng có thể giữ lời, chỉ là để giết thời gian thôi.” A Thanh vẽ mày xong, thu đồ đạc trên bàn.

“Tôi thích những người đàn ông đẹp trai tìm tôi để giết thời gian, không được sao?” Đào Nguyệt liếc mắt nhìn A Thanh.

A Thanh lại nói về tiểu thiếu gia kai, “Nhìn hắn không giống như những người thích tìm người mua vui, có lẽ đến vài lần rồi sẽ không đến nữa.”

“Có lẽ tôi thật sự muốn cưới cậu ấy về nhà á.” Đào Nguyệt nói.

A Thanh lại thở dài, “Hắn nhìn qua thật ngây thơ, xem ra tôi nhận quà của hắn giống như là khi dễ hắn.”

“Này,” Đào Nguyệt vươn ngón tay chọc chọc bả vai A Thanh, “Hiện tại biết rồi sao? Trước kia nhận nhiều đồ của người khác như vậy, không thấy hổ thẹn sao?”

A Thanh cười một chút, “Bọn họ tìm tôi để giết thời gian, dù sao cũng phải cho tôi chút ít thù lao.”

“Phòng khiêu vũ đã trả tiền công cho cậu rồi mà.” Đào Nguyệt nói.

“Tiền gì mà đủ,” A Thanh có chút khinh thường nói, “Tiền mua quần áo mới còn không đủ nữa.”

Đào Nguyệt không nhịn nữa, rốt cuộc trợn mắt nói, “Ai bảo cậu phải dùng toàn loại tốt như vậy.”

Chú thích: 清 – Chữ “Thanh” trong Trong trẻo, thanh lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.