Cậu muốn mình thật sự trưởng thành
"Cục cưng, đừng chia tay, không được chia tay," Đại não Khám Tụng Ninh đã trống trơn, để nguyên chân trần bước xuống giường giữ chặt góc áo đồng phục Bùi Dữ Minh, nói năng lộn xộn, "Vì sao... Vì sao lại muốn chia tay?"
Bùi Dữ Minh vẫn quay lưng về phía anh, ngữ khí lãnh đạm, "Người anh thích là người khác, không phải em."
Cậu biết bản thân rất ngu ngốc, đại khái là loại người dễ lừa gạt nhất thế giới, lần duy nhất sáng mắt hiểu ra lại là lần cậu tự phủ nhận thứ mà mình cho là tình yêu đẹp nhất.
Hóa ra trước nay chưa bao giờ có được, những lần gặp gỡ lưu luyến khiến người nằm mơ cũng phải ngây ngô cười thành tiếng, tất cả đều là chuyện do cậu tự tô vẽ ra.
Tối hôm qua ngồi trong quán đồ nướng uống AD Canxi Khám Tụng Ninh mua, cậu vốn định bụng tha thứ cho anh rồi, thẳng đến khi người đàn ông mặc suit kia xuất hiện rồi cười với Khám Tụng Ninh, toàn bộ quá trình hai người không hề đối thoại câu nào nhưng lại đánh thức toàn bộ trực giác luôn trì độn của cậu, thậm chí làm cậu sinh ra một loại địch ý.
Mà trước đó cậu vẫn còn đắc ý chờ Khám Tụng Ninh gắp đồ ăn cho mình, ngoài mặt ra vẻ không thèm quan tâm, thật ra khóe mắt vẫn luôn đuổi theo quan sát anh.
Nhưng vào thời điểm người đàn ông kia xuất hiện, Khám Tụng Ninh lập tức thu đũa, tay nắm thành quyền đặt trên đùi, lưng cũng dựng thẳng tắp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-resposta/2725763/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.