“Cám ơn chị Debbie, em thật sự rất cám ơn chị.” Lissianna chân thành nói khi cô theo bà tới cửa trước. “Không có gì mà Lissie, chị cũng đã từng trẻ như em thôi.” Lissianna chớp mắt. Cô luôn thấy giật mình mỗi khi ai đó cho là họ lớn tuổi hơn cô… và tất nhiên Deb cũng vậy. Bà nghĩ Lissianna mới hai lăm tuổi, còn bà đã năm mươi. Người phụ nữ này hoàn toàn không ngờ rằng bà đang nói chuyện với một người đã sống lâu hơn bà tận một thế kỷ rưỡi lận. Debbie cười khẽ. “Chị hiểu mà. Mẹ chị cũng từng không thích bất cứ người nào hẹn hò với chị vậy. Thậm chí cả chồng chị, một hoàng tử trong chốn phàm trần cho tới tận ngày anh ấy mất.” Bà dừng ở cửa và quay lại đứng đối diện Lissianna, mắt liếc về phía cửa bếp nơi Greg đứng đợi. Một nụ cười thoáng hiện trên môi. “Và chàng Greg của em cũng giống một vị hoàng tử vậy : đẹp trai, lịch thiệp, và lại còn là bác sĩ nữa. Còn chờ gì nữa mà không tiến tới hả cô bé?” “Ừhm, nhà tâm lý học thì đúng hơn.” Lissianna khẽ mỉm cười, lòng thầm biết ơn – khng phải lần đầu tiên – rằng Debbie đã có nhà khi em gái Greg đưa họ tới đây. Debbie đã rất ngạc nhiên, một cách dễ hiểu, khi Lissianna hiện ra trên ngưỡng cửa nhà bà với Greg theo sau. Lissianna đã có thể điều khiển bà và khiến bà cho họ ở lại, nhưng cô không muốn. Thay vào đó, cô thử vận may của mình và nhờ bà giúp đỡ. Cô không giải thích nhiều, chỉ nói với Debbie là cô đang ở nhà mẹ vì căn hộ của cô cần sơn lại, nhưng họ có một sự cố nhỏ và cần một chỗ nghỉ qua đêm. Debbie liếc nhìn vẻ căng thẳng của cô và vẻ nghiêm trang của Greg rồi tự rút ra kết luận cho mình, rõ ràng đoán rằng cái ‘sự cố nhỏ’ của cô chính là mang tên Greg. Vốn tốt bụng, hiền lành và khoái những chuyện lãng mạn, bà đã dang tay đón chào họ “Em thật là xấu tính đấy nhé?” Giờ Debbie đang nói. “Em chưa bao giờ nói tới việc căn hộ của em đang được sơn lại, chưa nói tới việc em đang yêu nữa.” “Em không phải đang yêu.” Lissianna lập tức phản đối, lòng giật mình với những lời của bà, nhưng Debbie chỉ cười khúc khích. “Lissi thân mến của chị, chị đã thấy cách hai người nhìn nhau. Đó cũng là cách chị và Jim của chị từng nhìn nhau mà.” Vẻ mặt bà trở nên buồn bã khi nghĩ tới người chồng quá cô, rồi bà lắc đầu như rũ nỗi buồn đi và mỉm cười. “Em không cách nào thuyết phục chị là em không yêu người ta đâu.” Lissianna ngập ngừng, cô chưa sẵn sàng để nói đến chữ yêu, nhưng cũng thú nhận. “Em thật sự là thích anh ấy, chị Deb ạ.” “Nhưng?” Debbie hỏi. “Chị nghe loáng thoáng có chữ nhưng đâu đó thì phải.” “Nhưng làm sao chị biết liệu đó có phải đúng người dành cho chị?” Lissianna hỏi lại. “Ý em là, mẹ em luôn nghĩ cha em là người trong mộng của bà khi bà lấy ông ấy, nhưng rồi họ đã có một cuộc sống không thua gì địa ngục trong vài… à… nhiều năm liền.” Debbie suy nghĩ một lát rồi hỏi lại. “Có lần em có nói mẹ em đã lập gia đình khi còn rất trẻ phải không?” “Mười lăm tuổi.” Cô gật đầu. (Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) “Mười lăm tuổi ư !” Debbie lớn tiếng. “Thế không phải trẻ, mà là vi phạm pháp luật !” “Bà ngoại em phải làm giấy phép đặc biệt.” Lissianna nói dối, thầm nhắc chính mình phải nói năng cẩn thận hơn. Biết đâu lần sau cô sẽ buột miệng nói mình là ma cà rồng cũng nên. Debbie thở ra chậm rãi và lắc đầu. “Em thân mến, em không thể để sai lầm của mẹ em khiến em e ngại được. Bà ấy vẫn chỉ là đứa trẻ khi bà gặp và cưới cha em. Chúa ơi, mười lăm tuổi còn đang chịu ảnh hưởng của hormone, họ không thể đưa ra quyết định cả đời như kiểu nên cưới ai được.” Deb lắc đầu, rồi nói thêm. “Nhưng em lớn tuổi hơn thế, và em cũng khá trưởng thành so với tuổi của em. Chị nghĩ em nên tin tưởng vào bản thân. Em có thể biết được một người đàn ông liệu có đúng như những gì anh ta tỏ ra hay không.” “Vâng.” Lissianna đồng ý, và biết cô có lợi thế hơn mẹ cô ở điểm đó. Những người p khác phải đánh giá người chồng tương lai dựa trên những gì anh ta nói và làm trước khi cưới. Và dù Lissianna không thể đọc được suy nghĩ của Greg một cách bình thường, cô cũng đã xâm nhập được vào tâm trí anh trong một thoáng khi cô nếm qua anh, và biết anh là người ra sao. Cô biết anh là một người đàn ông tốt. “Hãy nghe những gì lý trí bảo em, rồi đặt nó cạnh những gì trái tim em mách bảo rồi so sánh chúng. Và hãy nhớ rằng không có ai là hoàn hảo hết, kể cả em.” Bà nói thêm và mỉm cười. “Em sẽ làm được thôi. Và em thật may mắn đấy, nhà chị sẽ là của em cho tới sáng mai để ‘thực hành’ điều đó, vì chị đã hứa tối nay sẽ tới thăm Mẹ chị trước khi đi làm. Chị sẽ tới thẳng nhà tế bần thay vì tốn thời gian vòng qua đây.” Lissianna gật đầu. “Em thật sự rất muốn cám ơn chị, Deb. Em không biết chúng em sẽ đi đâu nếu chị không…” “Chị rất vui khi giúp được em.” Debbie trấn an cô và thông báo. “Trong bếp có nhiều thức ăn lắm, và chị nghĩ em có thể tìm thấy một chai rượu vang đâu đó nữa. Cứ tự nhiên đi, mi casa es su casa, hãy coi đây là nhà mình. Giờ chị phải tới chỗ mẹ chị đây trước khi bà ấy mất kiên nhẫn và gọi tới.” Debbie ôm khẽ Lissianna và rời khỏi đó. “Bà ấy có vẻ tốt. Tôi thích bà ấy.” Greg nhận xét khi bước vào hành lang từ cửa bếp, vì chủ nhà đã đi. “Chị ấy thật sự tốt.” Lissianna khóa cửa ra vào và nhìn Debbie vào xe ô tô. Người phụ nữ lớn tuổi khởi động máy, rồi liếc về phía căn nhà, và vẫy chào khi thấy cô nhìn theo. Lissianna vẫy chào lại và mỉm cười bảo anh. “Và chị ấy cũng thích anh lắm.” “Tôi cũng đoán thế.” Anh thì thầm khi cô đi ngang qua anh vào phòng khách. “Anh vừa nghe lén đấy à?” Lissianna thú vị hỏi khi cô thả mình xuống ghế. Cô kiệt sức rồi, và cô mới chỉ ngủ được có một chút xíu kể từ hôm qua, là lúc họ ở trong rạp phim. “Trông cô thảm quá.” Greg ngồi xuống ghế cạnh cô. “Tôi thảm thật mà, nhưng tôi cần gọi cho Thomas để xem chuyện gì đang diễn ra ở nhà.” Lissianna đứng lên nhưng Greg giữ tay cô ấn lại xuống ghế. “Việc đó có thể chờ.” Greg trấn an cô. “Giờ chúng ta đang an toàn rồi. “Có thể vậy.” Lissianna đồng ý. “Nhưng chúng ta không thể ở đây mãi được, ngày mai chúng ta sẽ làm gì?” “Chúng ta sẽ lo lắng chuyện đó vào sáng mai.” Anh cứng rắn. “Ít nhất từ giờ tới lúc đó chúng ta được an toàn.” “Tôi không chắc lắm.” Cô buồn bã. “Nhỡ mẹ tôi tới nhà tế bần dò la thì sao?” Greg im lặng và thở dài. “Cô lo bà ấy sẽ đọc suy nghĩ của Debbie và biết chúng ta ở đây ư?” Lissianna gật đầu. “Ừh thì điều đó có thể xảy ra, nhưng Lissianna, cô kiệt sức rồi. Tôi chưa thấy ai trông mệt mỏi như cô bây giờ. Cô cần nghỉ ngơi.” “Nhưng…” Greg giơ tay ngăn cô lại rồi nói. “Debbie sẽ phải vài tiếng nữa mới tới nhà tế bần cho họ dò la. Thế nên cô có thể tạm ngừng lo lắng và ngủ đến lúc đó đã.” Lissianna cắn môi. “Những điều tôi vừa nói vẫn không làm cô thôi lo lắng à?” Anh hỏi. “Phải.” Cô bứt rứt thừa nhận. “Thôi được, ít nhất cô cứ thư giãn mười phút đã. Hôm nay chúng ta đã quá căng thẳng với trung tâm thương mại và gia đình tôi rồi.” “Tôi thích gia đình anh.” Lissianna mỉm cười. Greg nhăn mặt nhưng cũng nói. “Họ cũng thích cô. Khi cô vào nhà vệ sinh, cả mẹ tôi và Anne đều nói cô có vẻ là một người tốt và tôi nên chộp lấy cô.” Nụ cười của Lissianna héo đi. “Họ sẽ không nói thế nếu biết tôi là ai nhỉ.” Đó không phải là một câu hỏi, nhưng Greg vẫn coi như thế. Anh suy nghĩ một lát. Cô tò mò chờ anh trả lời. “Tôi nghĩ họ vẫn sẽ nói thế.” Cuối cùng anh nói. ”Nếu họ tin là cô sẽ khiến tôi hạnh phúc. Và tôi nghĩ… em có thể khiến tôi hạnh phúc.” Lissianna nuốt khan khi nghe thấy những lời nói nghiêm trang đó. Cô vẫn đang cố tiêu hóa chúng để hiểu ý nghĩa ẩn sau đó thì anh nhíu mày. “Trông cô nhợt nhạt quá. Một người không đủ cho cô phải không?” “Không sao.” Lissianna nhún vai, không thoải mái với chủ đề này lắm. “Dù sao giờ tôi cũng có làm gì được đâu.” Cô giải thích. Greg dùng một ngón tay khẽ nâng cằm cô quay lại nhìn về phía anh. “Có đấy.” Anh nghiêm trang nói. “Có tôi mà.” Lissianna nuốt nước bọt. Anh đang tặng cô bản thân mình, và cô thật sự rất bị quyến rũ, nhưng… “Không, tôi không nên, tôi không thể…” Cô ngừng lại và bối rối lắc đầu. “Có đấy.” Anh nghiêm giọng rồi nói thêm. “Đâu phải em chưa từng làm thế.” “Phải, nhưng lúc đó khác. Lúc đó tôi chưa biết anh.” Một bên chân mày anh nhíu lên tận trán, Greg không tin nổi và hỏi lại. “Nghĩa là cô cứ thế tung tăng đi loanh quanh và hôn và cắn người lạ, nhưng không làm vậy với bạn bè ư?” Lissianna nhăn trán. “Thường thì tôi không cần phải hôn ai để ‘dùng bữa’. Anh thì khác, tôi không đọc được suy nghĩ của anh.” “Tốt, tôi thay đổi câu hỏi vậy. Tại sao em có thể hút máu tôi khi không quen tôi, nhưng giờ lại thấy không thể?” Cô nhún vai một cách không thoải mái và cố sắp xếp suy nghĩ trong đầu, để có thể giải thích cho anh. Không phải cô không muốn cắn anh – Lissianna đã muốn làm như thế mỗi phút mỗi giây cô ở bên anh kể từ khi cô cắn anh lần đầu tiên – nhưng anh không còn là gã người lạ với cái nơ trên cổ nữa. Anh là Greg, là người cô thích, và muốn ở bên, và muốn giữ anh an toàn khỏi mẹ và bác cô một cách tuyệt vọng. “Thế em có đổi ý không nếu tôi nói rằng lần trước tôi đã rất thích nó.” Lissianna liếc nhanh về phía anh, rồi nuốt nước bọt và liếm môi, cô cứng người lại khi Greg chạm khẽ một ngón tay vào nơi ẩm ướt mà lưỡi cô vừa đi qua. “Thế nào?” anh hỏi, giọng trở nên khàn khàn và trầm hơn. “Liệu tôi có nên hi vọng em sẽ thỏa mãn cả hai chúng ta và dùng bữa trên mình tôi không?” (Ôi chao… đen tối đen tối…) Lissianna không tin vào giọng nói của mình nữa. Cô trả lời anh bằng cách hé mi ngậm lấy đầu ngón tay anh như anh đã làm với cô vào cái đêm đầu tiên ấy. Lưỡi cô tiến tới cọ nhẹ vào cái phần da thịt tròn tròn khi cô mút khẽ ngón tay anh. Mắt anh đột ngột lóe lên cho cô biết cô đã trả lời anh thật tốt. Anh rút ngón tay ra và thay vào đó là lưỡi mình khi miệng anh trùm lên môi cô. Lissianna chào đón sự thâm nhập đó, cơ thể cô chìm trong lửa, như thể khoảng trống giữa nụ hôn đầu tiên của họ với lần này chưa hề tồn tại. Ôi, có chứ, cô thoáng nghĩ khi anh choàng tay ôm cô. Cô có muốn thỏa mãn cả hai bọn họ. Và rồi cô mất khả năng suy nghĩ khi cô cảm thấy bàn tay anh đang lướt qua bụng cô và tới gần hai bầu ngực. Lần trước họ hôn nhau, Greg đã bị trói nghiến xuống giường khiến anh không thể chạm vào cô. Giờ thì khác. Lissianna hổn hển khi anh ôm lấy một bên ngực, rồi rên lên và cong người áp chặt vào tay anh khi anh khẽ bóp nhẹ nó. Rồi khi anh dùng ngón cái và một ngón khác khẽ bấu lấy cái núm ngực giờ bất thần đang cứng lên qua làn áo sơ mi của cô, cô chỉ có thể nghĩ thật may vì người đàn ông này đã bị trói chặt vào giường vào đêm sinh nhật của cô. Nếu không, khi mẹ cô và Thomas bước vào phòng, họ sẽ bắt gặp nhiều hơn là chỉ có hôn hít và cắn cổ hút máu. Nỗi sợ hãi và lo lắng về sự an toàn của họ hoàn toàn biến mất trong đầu Lissianna khi anh âu yếm cô. Kể cả cơn mệt mỏi kiệt sức cũng thế khi Greg buông ngực cô và lướt ngón tay mình tới chỗ cúc áo. Cô đáng ra đã giục anh là cứ xé toạc nó ra cũng được, nhưng khó mà nói năng gì được với cái lưỡi của anh đang không ngừng khám phá trong miệng cô, thế nên Lissianna mặc kệ anh và dùng tay mình rút gấu áo phông của anh ra khỏi quần bò. (ham hố thấy ớn) Cô mới chỉ kéo được tới nửa lưng anh thì ngưng lại để luồn tay mình vào trong, chạm vào phần da thịt nóng hổi vừa lộ ra. Lưng anh thật mịn màng, rộng rãi, và cứng rắn, cảm giác thật là tuyệt khi cô lướt cả bàn tay trên đó, nhưng rồi cô vẫn cảm thấy không đủ và cô bắt đầu kéo áo anh lên tiếp tới khi không còn kéo cao hơn được. Trước khi cô kịp khó chịu vì cái áo không chịu nghe lời, Greg đã ngừng hôn cô và thẳng người lại. Lissianna buông tay và thay vào đó dùng ánh mắt mình âu yếm anh khi anh túm lấy áo mình kéo qua khỏi đầu. Người đàn ông này có thể là một bác sĩ tâm lý chuyên ngồi văn phòng cả ngày, nhưng khó mà đoán được điều đó nếu chỉ nhìn vào bộ ngực cơ bắp của anh. Lissianna thở dài hài lòng và vươn tới vuốt ve cái mặt phẳng cơ bắp khi anh vứt cái áo qua một bên, nhưng màn đụng chạm của cô bị gián đoạn lập tức. Anh gạt tay cô ra, nắm lấy hai vạt áo sơ mi và Lissianna nhìn xuống để thấy anh đã cởi hết tất cả các nút áo trước khi ngừng anh đang tuột nó ra khỏi mình cô, kéo dọc xuống hai cánh tay để cô ngồi đó trước mặt anh, chỉ mặc chiếc quần vải đen và một chiếc áo lót coton màu trắng. “Tuyệt đẹp.” Greg thì thầm, rồi đưa hai tay ra chạm vào hai bầu ngực ẩn dưới chiếc áo lót trước khi ôm cả bàn tay lên đó. Lissianna hít một hơi sâu, thẳng lưng lên và ưỡn ngực vào tay anh khi anh cúi xuống hôn cô tiếp. Cô để tay mình trượt vòng qua vai anh khi cơ thể họ chạm vào nhau. Greg chỉ hôn cô một chút trước khi vờn môi sang bên cạnh, qua má và đến tai cô. Cô rên khẽ khi anh nút khẽ ở đó, rồi anh cà răng và môi mình dọc theo chiếc cổ trắng ngần. Lissianna không nhận ra là anh đang đẩy cô nằm xuống cho tới khi lưng cô chạm vào mặt ghế. Greg cũng nằm xuống cùng cô, quay lại hôn lên môi cô để đánh lạc hướng khiến cô suýt nữa không để ý thấy anh đang tuột dây áo trong của cô xuống khỏi vai mình. Cô khẽ run lên khi không khí mát lạnh phả vào bên núm ngực đang căng cứng nóng rẫy, rồi anh ngắt ngang nụ hôn và cúi xuống ngực cô. Một tiếng thở dài sung sướng thoát ra trên môi cô, các ngón tay lùa mạnh vào mái tóc sẫm màu của anh khi đôi môi anh khép lại quanh cái núm nhỏ. Lissianna đang vô cùng bị kích thích, hai ngôi nhà nhỏ trên đồi của cô căng cứng và nhạy cảm tới mức những cú nút nhẹ của anh trở nên không chịu đựng nổi, cô gầm gừ và uốn éo dưới thân anh, cạ mình vào chân anh đang chặn giữa hai chân cô. Greg đáp lại bằng cách trở mình khiến cái bằng chứng cho việc anh cũng bị kích thích thay chỗ cho chân mình, rồi anh lại nút nhẹ vào núm vú cô lần nữa, khiến cô rên lên và lại cạ mình vào anh. Lần này anh cũng rên rỉ cùng cô và cọ người lại, Lissianna dang rộng chân, choàng quanh eo lưng Greg để có thể cảm nhận rõ ràng hơn. Cô ấn gót chân vào sống lưng anh, kích thích anh khi anh chà xát giữa hai chân cô. Greg đáp lại lời hối thúc không lời đó và chà xát thêm một lúc nữa trước khi đột ngột ngưng lại và dứt môi ra khỏi ngực cô. “Ôi Chúa ơi, Lissi,” Anh rền rĩ. “Chúng ta phải chậm lại thôi.” “Không,” Cô mấp máy môi, cố kéo anh xuống cùng cô. ”Đi mà, em cần anh.” “Còn nữa mà.” Anh trấn an cô, rồi ngăn mọi câu phản đối của cô lại bằng cách hôn cô tiếp. Cô cảm thấy tay anh đang lần mò giữa hai cơ thể, tìm đến khóa quần cô, và chỉ một lúc sau anh đã mở cả chiếc cúc lẫn khóa quần. Lissianna không biết mình đang chờ đợi chuyện gì xảy ra tiếp, nhưng rõ ràng không phải việc anh ngừng hôn cô rồi đứng dậy, kéo cô đứng lên c “Cái gì…” Cô ngập ngừng hỏi rồi im lặng khi anh mỉm cười và kéo chiếc quần của cô trượt xuống khỏi hông. Khi lớp vải đó tới đầu gối cô, anh cũng quỳ xuống và kéo từng ống quần ra khỏi chân cô, tất nhiên là cô nhấc chân lên giúp anh. Lissianna chờ đợi anh đứng lên sau đó, nhưng thay vào đó, Greg ngồi trên gót chân và liếc mắt nhìn lên dọc thân cô. Ánh mắt nóng bỏng của anh lướt qua chiếc quần lót màu trắng, tới chiếc áo lót cũng màu trắng giờ chỉ còn che một bên ngực. Ánh mắt anh dường như đang thiêu đốt da cô. “Tháo áo lót của em ra đi.” Anh ra lệnh, giọng khàn đi vì ham muốn. Lissianna ngập ngừng rồi với tay ra sau lưng tháo khóa áo lót, trượt nó khỏi cánh tay. Cô thả nó trên đống quần áo và cố gắng đứng yên, cảm nhận một cách rõ ràng việc cô đang gần như nhộng trong khi anh vẫn đang còn mặc quần. Greg dùng ánh mắt mình ‘thưởng thức’ bờ ngực trần của cô, rồi ánh mắt anh tụt xuống nơi mảnh vải màu trắng cuối cùng trên người cô trở lại. Cô đã mong anh ra lệnh cho cô cởi nốt nó ra, nhưng thay vào đó, bất thần anh ôm lấy hông cô, và cúi người về phía trước đặt lên cái tam giác màu trắng đó một nụ hôn. Lissianna hít một hơi thật sâu rồi cắn môi và nhắm mắt lại khi anh thổi khẽ lên đó, hơi thở anh đầy nóng bỏng như muốn sưởi ấm nơi đó của cô. Cô cảm thấy tay anh di chuyển và liền mở choàng mắt, nhìn xuống và thấy anh đã móc ngón tay vào lưng quần nhỏ. Anh chầm chậm kéo nó xuống cho tới khi cô có thể bước chân ra khỏi hai lỗ quần. Khi mảnh vải mong manh cũng đã gia nhập vị trí cùng đống quần áo còn lại trên sàn, Greg quay lại với nơi anh vừa để lộ ra, anh vươn quỳ thẳng người trên đầu gối, đủ cao để đặt vào đó thêm một nụ hôn, lần này không có vải vóc gì giữa họ. Lissianna nắm lấy đỉnh đầu anh, luồn ngón tay cô vào tóc để giữ cho mình thăng bằng khi anh tách hai chân ra xa rồi nắm lấy một chân kéo lên vòng qua vai để cô gần như đang ngồi lên mặt anh. Sau đó anh giữ cô thật chặt quanh hông để cô ở yên đó, và cô hổn hển thở, thậm chí kéo tóc anh đầy bất ngờ với cảm giác sung sướng chạy dọc người cô đầy bất ngờ khi môi anh tìm đến trung tâm vũ trụ của cô và bắt đầu phủ lên đó những cú liếm dài, đầy yêu thương. Lissianna không đứng thế được lâu. Cô càng bị kích thích, càng khó giữ thăng bằng. Greg cảm thấy điều đó nên hạ dần cô ngồi xuống ghế salon. Cô cố kéo vai anh lên người cô, nhưng anh ln tránh cô và thay vào đó, quỳ gối xuống và kết thúc thứ anh vừa bắt đầu, tiếp tục làm cô sung sướng tới khi cô đạt cực khoái và gào tên anh. Mê man trong cơn cực khoái, Lissianna nhắm hờ mắt và nhìn Greg cuối cùng cũng đứng lên, rồi nhìn tay anh lần xuống cởi chiếc quần bò đang mặc, và rồi cô cũng cố mở to mắt thêm một chút. Khi anh ngừng lại, cô cảm thấy cơn buồn ngủ của mình đang trôi đi mất và thay vào đó là sự tò mò về cái gì khiến anh ngưng lại. Một phút sau, anh bất thần cúi xuống bế cô lên khỏi ghế. Lissianna thở dốc và choàng tay vòng quanh vai anh khi Greg mang cô khỏi phòng khách và dọc hành lang vào phòng ngủ chính. Mặt trời đã bắt đầu lặn và căn phòng đang chìm trong bóng tối, nhưng vẫn còn đủ ánh sáng từ những cây đèn đường hắt vào. Greg mang cô vào phòng tiến tới chiếc giường, nhưng không thả cô ngay xuống đó. Thay vì vậy, anh chồm tới hôn cô một cách dịu dàng, và chỉ buông hai chân cô, để chúng trước xuống sàn khi anh hôn cô lần nữa. Lissianna cảm giác lại được hai chân, cô quay người lại cho tới khi họ đứng đối diện nhau và anh hôn cô nồng nàn hơn. Tay cô trườn quanh vai anh rồi dọc lên tóc. Cô xoắn những ngón tay mình vào đó một lúc rồi cà nhẹ móng tay vào da đầu anh, dọc xuống cổ, qua ngực và bụng. Tới khi chạm vào thắt lưng quần, cô dừng lại và móc ngón tay vào lưng quần, ngắt ngang nụ hôn rồi cúi xuống kéo nó xuống, quỳ lên gót chân như anh đã làm để nhấc hẳn nó ra. Cũng như anh đã làm, cô quỳ ở đó, ngước lên nhìn những gì mình vừa để lộ. Lissianna không phải chuyên gia về cơ thể nam giới, nhưng cô chắc chắn rằng Greg dễ là một trong những mẫu vật hoàn hảo nhất trên đời. Cô không nghĩ anh sẽ phải cần nhét dưa chuột vào quần để gây ấn tượng cho ai đó. Khi cô vươn tay ra và trùm một bàn tay mình lên cậu bé của anh, Greg cứng người lại và thở rít lên một tiếng. Khi Lissianna chạy dọc những ngón tay mình theo chiều dài của nó, anh rên lên. Nhưng khi cô khép miệng quanh cái vật thể đang căng cứng, anh khẽ động đậy hông rồi túm tay vào tóc cô kéo đầu cô ra. “Không phải lần này.” Anh gầm gừ, và kéo cô đứng dậy. Lissianna để anh ngăn cô lại, cô cũng hiểu như vậy tốt hơn. Ngay khi cô ngậm nó vào miệng, cô đã có thể cảm thấy máu rần rật chảy ngay dưới làn da mịn ấm nóng, và cơn đói của cô đã trỗi lên, khiến cô bất thần muốn cắn một phát. (Eo ơi, ko dám tưởng tượng luôn ) Tốt hơn là để cô ‘phục vụ’ anh lần khác, khi cơn đói không biến chuyện đó thành bữa tiệc, Lissianna thở dài nghĩ khi cô đứng lên và anh dùng bàn tay đang nắm tóc cô để kéo cô vào hôn. Lần này, nụ hôn của anh không hề dịu dàng. Có vẻ cô đã đánh thức một con mãnh thú rồi. (hic hic) Môi Greg trùm hết lên miệng cô, nóng bỏng, khát khao và đòi hỏi, cũng như bàn tay anh bất thần trượt xuống giữa hai chân cô. Lissianna thở dốc, nhưng cô không hít vào không khí, chỉ có Greg. Lưỡi anh lùa trong miệng cô, cơ thể anh dán vào người cô, một tay anh giữ đầu cô nguyên đó, còn tay kia giữa hai chân cô, đầu tiên trượt một ngón tay qua lại nơi ẩm ướt đầy kích thích, rồi đâm thẳng vào trong cô, thúc đẩy sự kích thích lên cao hơn. Cô rên lên một tiếng trầm đục trong cổ khi những ham muốn vừa được thỏa mãn lại trỗi dậy mạnh mẽ trong cô. Lissianna với tay xuống giữa họ, chộp lấy phần đàn ông của anh và khẽ bóp, khiến một tiếng gầm gừ phát ra từ cổ họng Greg. Cô biết cô đang đùa với lửa, nhưng cô vẫn đưa tay lên, rồi xuống dọc cậu bé của anh, mỉm cười trên môi anh một cách chiến thắng khi bất thần anh ngừng âu yếm cô ở đó, mà túm lấy eo cô nhắc cô lên. Lissianna buông tay khỏi nơi căng cứng nhất người anh và lại choàng tay ôm vai anh ngay cả khi đôi chân cô tự nghe theo sự điều khiển nào đó mà vòng qua bụng anh thật chặt, rồi sau đó, anh để cô dần dần trượt xuống người mình, cô rên lên thỏa mãn khi anh lấp đầy cô. Greg ngập ngừng, rồi bước một bước tới trước,đặt phần lớn trọng lượng cơ thể cô lên chiếc bàn phấn cạnh giường. Lissianna lại rên lên khi anh chỉnh lại tư thế của cô để anh có thể đâm vào sâu hơn nữa. Anh kéo hông cô về phía trước, gần mép bàn rồi nghiêng thân mình xuống cơ thể cô để cô gần như ngả lưng xuống bàn, chỉ níu vào vai anh được, mặt cô áp chặt vào một bên vai anh khi anh đâm vào cô liên tục. Khi anh ngoắc tay dưới chân cô rồi khẽ nâng lên, Lissianna lại rên lên với góc va chạm mới và quay đầu lại áp vào cổ anh, cà răng dọc theo da cổ. Cô cảm thấy Greg rùng mình với sự đụng chạm đó, rồi anh thở ra. “Cứ tiếp tục đi. Còn chờ gì nữa?” “Không.” Lissianna rên lên, cố chống chọi lại, nhưng trong cô đang tràn đầy ham muốn, cơn khát máu đang dần hòa cùng ham muốn của cô với anh, và cả hai đang thúc giục cô cắm răng vào cổ anh. “Lissi, làm ơn vì Chúa, làm ơn đi mà.” Greg rền rĩ bên tai cô. Và, Lissianna không dừng lại suy nghĩ nữa mà quay đầu lại cắm ngập răng mình vào cổ họng của anh. Greg lật đầu ra sau vào gầm lên, cơ thể anh tiếp tục đâm sâu vào cô khi tâm trí họ nhập làm một, sự sung sướng của họ hnhau, vang vọng qua lại giữa hai cơ thể. Mỗi lần như thế nó lại trở nên mạnh mẽ hơn, cho tới khi Lissianna choáng váng vì sung sướng. Cô ôm anh thật chặt, tay và chân quấn quít lấy anh khi họ cùng nhau cưỡi mây lên đỉnh hạnh phúc. Cơn cực khoái dường như mãi không kết thúc, phập phồng bên trong các mạch máu, và một cảm giác tê dại lặp đi lặp lại liên tục đập trong cơ thể họ từ đầu tới tận các ngón chân. Lissianna cảm thấy các ngón tay của anh bấu lấy cô như thể cô là phao cứu sinh, cũng như các móng tay cô đang cào mạnh trên lưng anh. Cô mới đang bắt đầu nghĩ rằng cái cảm giác sung sướng cực đỉnh này biết đâu sẽ không bao giờ kết thúc, thì Greg lả người yếu ớt lên người cô, và cô nhận ra mình vẫn đang cắm răng trong cổ anh và vẫn đang uống máu anh. Lissianna buông ra ngay lập tức và nghe loáng thoáng tiếng Greg phản đối. Cô cảm thấy sự thất vọng của anh mơ hồ trong đầu mình khi sự kết nối tâm trí giữa họ dần mờ đi, rồi biến mất hoàn toàn, cơn cực khoái được kéo dài cuối cùng cũng chìm dần theo. Họ dính chặt vào nhau, cùng thở hổn hển, và rồi Greg thì thầm. “Anh chưa bao giờ cảm thấy gần gũi với ai nhưng vừa rồi, khi suy nghĩ của chúng ta hòa vào nhau. Như thể chúng ta cùng đứng đối diện, cả cơ thể và tâm hồn đều trần trụi. Anh cảm thấy như anh đã biết được tất cả những gì cần biết về em. Và em cũng vậy, phải không?” “Vâng.” Lissianna thì thầm yếu ớt trên cổ anh rồi hỏi. “Anh có sao không? Anh đang run lên này.” Anh gật đầu và đứng lùi lại, cái vật thể nãy còn căng cứng giờ mềm oặt và trượt ra khỏi cô. Lissianna để ý thấy vẻ trắng bệch của anh, và ngay lập tức cô rời khỏi cái bàn phấn, kéo chăn lên và bắt anh nằm xuống. Khi cô bắt đầu đứng thẳng lên, anh kéo cô xuống nằm cạnh anh, rõ ràng chưa sẵn sàng rời khỏi cô chút nào. Lissianna kéo chăn đắp lên mình họ, rồi để anh kéo cô vào ngực và choàng tay quanh cô. Cô rúc vào vòng tay ôm chặt của anh, nghĩ rằng cô sẽ rất vui lòng nếu được anh mãi mãi ôm thế này. Họ cứ nằm như thế, vài phút sau Greg cúi xuống nhìn cô và hỏi. “Lissianna, người bạn đời đúng nghĩa là gì?” Cô cứng người lại, choáng váng với câu hỏi. ”Anh nghe thấy nó ở đâu?” “Thomas nói anh nên hỏi em, nhưng lúc đó anh quên mất.” Lissianna im lặng một phút rồi hắng giọng. “Mẹ em luôn nói mỗi người đều c một người bạn đời đúng nghĩa. Người ta cho rằng họ sinh ra là để cho nhau.” “Mẹ em nghe có vẻ lãng mạn nhỉ.” Greg thú vị hỏi. “Chắc vậy.” Lissianna đồng ý. Lại một khoảng im lặng nữa, rồi anh hỏi tiếp. “Kể với anh về bác em đi.” Cô choàng mắt ngạc nhiên với yêu cầu này, rồi ngẩng lên nhìn mặt anh. “Tại sao?” “Vì dường như cả em lẫn tất cả các anh chị họ của em đều sợ ông ấy, và anh muốn biết tại sao.” Tiếc nuối với việc quay lại thực tế, Lissianna thở dài và lại cúi xuống. Cô nghĩ một phút rồi nói. “Ông ấy lạnh lùng và già cỗi, như Thomas hay nói.” “Lạnh lùng và già cỗi…” Greg lặp lại một cách khô khốc. Cô gật đầu. “Không phải vì bác ấy tàn nhẫn hay gì đó, chỉ là…” Cô khẽ nhún vai. “Bác ấy đã sống lâu lắm rồi Greg à. Vài thiên niên kỷ. Bác đã từng là chiến binh La Mã, rồi thời Trung cổ ở Anh…” Cô lại nhún vai. “Bác ấy luôn là chiến binh. Bác đã từng chứng kiến vô số người sinh ra và chết đi, và cũng đã tự tay giết không ít trên chiến trương. Giờ bác là thành viên của Hội đồng và làm tất cả những gì có thể để giữ cho dân tộc chúng em an toàn.” Greg im lặng rồi nói. “Anh không muốn thành Renfield.” Lissianna vuốt nhẹ bàn tay trên ngực anh và hứa. “Em sẽ không để điều đó xảy ra đâu.” “Anh biết em đang cố để điều đó không xảy ra.” Anh trả lời. “Nhưng nếu bác em đã thử cố tẩy trí nhớ của anh hồi sáng nay ở nhà mẹ em, và không thể làm được như là các em nghi ngờ, ông ấy hẳn sẽ muốn thực hiện cái gì Tam nhân hội đồng trong đầu anh, phải không?” Lissianna im lặng, nhưng cô không cần trả lời anh. Cô đã giải thích đủ nhiều cho anh để anh tự biết câu trả lời. Và cô cũng không muốn điều đó xảy ra. Chỉ nghĩ đến việc họ thâm nhập vào đầu Greg đã khiến cô đau đớn không chịu nỗi. Tâm trí anh là một trong những thứ khiến cô thích nhất ở anh. Dù vậy, cô tự thừa nhận, cơ thể anh cũng khiến cô thích chả kém. “Anh có bao nhiêu cơ hội để thoá khỏi việc bị họ biến trí não anh thành cám?” “Đừng nghĩ đến nó mà Greg.” Cô nài nỉ. “Em sẽ không để nó xảy ra.” “Làm sao em ngăn chặn điều đó được? Hội đồng quản lý dân tộc em mà phải không? Họ cũng như cảnh sát với bọn anh vậy.” “Vâng.” Cô thừa nhận. “Và theo như anh đoán, vì em cố tình tránh trả lời anh, là anh có rất ít cơ hội thoát được Hội đồng.” Anh khẽ động đậy dưới thân cô một cách mất kiên nhẫn. “Ý anh là nếu họ có thể quản lý mọi người, họ sẽ có thể bước vào bất kỳ văn phòng, ngân hàng, công sở nào và tìm ra các thông tin họ cần biết để tìm ra anh.” “Vâng.” Cô thở dài. Họ cùng im lặng, rồi anh hỏi tiếp. “Thế họ sẽ làm gì để phạt em vì đã giúp anh?” Lissianna nhún vai. “Họ chẳng thể làm gì cả. Mẹ có thể quát mắng em, nhưng Hội đồng không thể phạt em vì em không gặp bác Lucian, nên sẽ không biết họ sẽ…” “Bình thường mà nói, điều đó chỉ đúng với tòa án của con người thôi, anh ngờ là với Hội đồng sẽ không dễ dàng thế. Nhất là nếu bác em có thể đọc tâm trí em và biết được em đã biết mọi chuyện họ sẽ làm.” Lissianna không cãi được, nên đành im lặng. “Bởi vậy, nếu chúng ta cố chạy trốn, họ sẽ có thể tìm ra chúng ta và biến anh thành Renfield, và làm gì Chúa mới biết với em.” “Có thể lắm.” Cô thừa nhận, rồi lại dựa đầu vào vai anh tiếp. Họ cùng im lặng, rồi Lissianna nói. “Tuy nhiên có thể có một cách để bảo vệ anh.” “Gì cơ? Cho anh phẫu thuật giới tính và chuyển tới Timbuktu ở chắc?” (Timbuktu: 1 thành phố ở Mali, thành ngữ chuyển tới Timbuktu để nói về việc tới vùng hẻo lánh xa xôi nào đó. Anh Greg lấy đâu ra ý tưởng này thế ko biết). Anh cáu kỉnh hỏi rồi đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc cô. “Không, em đoán là cách đấy không dùng được đâu. Họ vẫn sẽ tìm ra anh thôi.” Cô nói, miệng hơi nhếch lên thành nửa nụ cười. “Thế thì làm thế nào…? “Em có thể biến đổi anh.” Lissianna nói nhanh. Tay Greg khựng lại trên tóc cô. Cô có thể nghe tiếng tim anh đập, tiếng anh thở thật sâu và chậm, tiéng đồng hồ tích tắc cạnh giường ngủ. Cuối cùng, tay anh di chuyển trở lại. “Biến đổi anh? Biến anh thành như em ư?” “Nếu anh thành một trong số chúng em, họ sẽ không bao giờ lo chuyện anh sẽ tiết lộ về chúng em hay nói về chúng em với ai đó. Sự an toàn của chúng em sẽ là của anh. Họ sẽ không cần đến Tam nhân Hội đồng nữa.” “Em sẽ biến anh thành bạn đời của em để giữ anh an toàn sao?” Câu nói được thốt ra nhẹ nhàng, hỏi han. Lissianna không thể biết liệu anh có hài lòng với ý tưởng đó hay không, nhưng cô không muốn đặt anh vào tình thế phải chọn hoặc là sống với tâm trí bị tổn thương hay là thành bạn đời của cô để tồn tại. Cô liếm môi. “Biến đổi anh không có nghĩa là biến anh thành bạn đời của em.” Greg lại cứng người. “Thật à?” “Không, tất nhiên. Đúng là phần lớn chúng em chỉ biến đổi bạn đời, nhưng không phải ai cũng vậy. Những người khác đã từng biến đổi con người vì nhiều lý do khác nhau.” “Nhưng sau đó nếu em tìm thấy bạn đời của mình, em sẽ không thể biến đổi anh ta.” Anh chỉ ra. Lissianna nhún vai, rồi đứng lên rời khỏi giường. “Lissi?” Greg phân vân hỏi khi cô bước tới cửa phòng, mình trần như nhộng. Cô quay lại và thấy anh đang ngồi trên giường, vẻ mặt đầy quan tâm. Cô cười nhẹ nhàng. “Em sẽ để anh suy nghĩ một mình về chuyện đó.” “Anh…” Lissianna giơ tay lên ngăn anh nói tiếp. “Greg, em muốn anh quên em đi trong vấn đề này. Nó không phải về em, mà là về anh và lựa chọn của anh. Những gì em làm hay không làm không quan trọng. Quyết định của anh phải là thứ khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất.” Cô hít một hơi thật sâu và nói. “Đây không phải giống như anh xỏ lỗ tai hay tham gia một câu lạc bộ nào đó. Nó sẽ tồn tại mãi mãi, hay ít nhất là mãi mãi với khái niệm của con người. Anh cần suy nghĩ một cách nghiêm túc về chuyện này. Liệu anh có thể bỏ đi việc tự do đi dạo hàng tiếng đồng hồ mặt trời và trở thành một sinh vật sống chủ yếu ban đêm hay không? Liệu anh có thể uống máu không? Nếu có một tình huống khẩn cấp, liệu anh có sẵn lòng ‘dùng bữa’ trên người ai đó không? Và nhất là, liệu anh có thể từ bỏ gia đình mình không?” Anh giật mình. “Gia đình anh ư?” “Phải.” Cô buồn rầu nói. “Anh sẽ không thể nói với họ về thứ anh trở thành. Hội đồng sẽ không cho phép điều đó.” “Không, tất nhiên rồi, nhưng…” “Và khi anh không già đi như họ, làm sao anh giải thích điều đó đây?” Lissianna tự trả lời. “Anh không thể. Và do đó, anh có khoảng năm, hay là mười năm nếu anh may mắn, sau đó anh sẽ phải biến mất khỏi cuộc đời họ. Anh sẽ phải giả chết và không bao giờ được gặp họ nữa.” Cô gật đầu buồn bã khi thấy vẻ choáng váng trên mặt anh. “Anh chưa nghĩ tới chuyện đó phải không? Anh mới chỉ nghĩ tới việc mãi mãi trẻ trung, mãi mãi thế nọ và mãi mãi thế kia…” Cô thở dài và lắc đầu. “Mọi thứ luôn có mặt trái của nó. Anh cần phải chắc chắn rằng anh có thể chấp nhận mặt trái của chuyện này, vì anh không quay lại được đâu. Một khi anh đã biến đổi, việc đó rất có thể là mãi mãi.” Greg chỉ biết nhìn sững, tim anh chùng xuống với những sự phức tạp mà anh chưa nghĩ tới. “Em sẽ ngủ trên ghế.” Lissianna quay đi. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, sau khi ngủ dậy.” *** Greg nhìn cô đóng cửa, rồi thả người lại xuống giường và thở dài. Từ bỏ gia đình anh. Anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ phải từ bỏ thứ gì đó để trở thành như cô. Anh đã nghĩ, như cô nói, anh đã chỉ nghĩ tới những mặt tốt của vấn đề: sống hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm, không hề lão hóa, khỏe hơn, nhanh hơn, có lẽ thông minh hơn… tận mắt chứng kiến lịch sử của hàng thế kỷ… Và, lúc đầu anh đã nghĩ, làm tất cả những điều đó với Lissianna là bạn đời của mình, nhưng cô có vẻ đã nói đó không phải là điều bắt buộc. Có phải cô nói thế vì cô không muốn anh làm bạn đời của cô, hay bởi vì cô không muốn anh bị trói buộc vào việc thành bạn đời của cô? Anh không dám chắc. Greg biết một điều rằng anh chưa gặp ai như cô, một người anh có thể ngưỡng mộ và thích nhiều như đối với Lissianna. Cô bảo vệ những người cô yêu mến, tốt bụng, thôxinh đẹp, nhưng vẫn có chút trẻ thơ trong hình hài người phụ nữ. Cô đã hơn hai trăm tuổi, và thường có vẻ trưởng thành như số tuổi của mình, nhưng khi Lissianna thư giãn, khi cô quên đi việc phải là một người con ngoan, một người chị họ đầy trách nhiệm của hai cô bé sinh đôi, trong cô toát ra một sự tinh nghịch trẻ con, một ánh nghịch ngợm trong mắt. Tuy nhiên, chỉ khi cô cắn anh thì Greg mới biết chắc cô chính là người phụ nữ hoàn hảo… ít nhất trong mắt anh. Sự trải nghiệm đó không chỉ ở khía cạnh thể xác. Khi họ hòa vào nhau như thế, tâm trí anh tràn ngập những suy nghĩ của cô, và nó như thể anh đang nhìn vào tâm hồn cô qua một ô cửa sổ. Lissianna có một tâm hồn đẹp, dịu dàng nhưng mạnh mẽ, rộng lượng và không suy xét. Khi họ nhập vào nhau như thế, anh cảm thấy mình mạnh mẽ và được yêu thương. Anh cảm thấy mình trở nên toàn vẹn. Greg biết chắc anh có thể đánh đổi hai mươi hay ba mươi năm với gia đình mình, những người đã yêu thương và ủng hộ anh cả cuộc đời, để được mãi mãi với Lissianna. Nhưng hình như điều đó không nằm trong những thứ cô định cho anh. Cô đã nói việc cô biến đổi anh không có nghĩa là biến anh thành bạn đời đúng nghĩa của cô. Nếu anh để cô biến đổi mình, liệu sau đó anh có thể thuyết phục cô chấp nhận anh như thế chăng? Hay cô chỉ đề nghị anh điều đó để cứu anh và làm điều đó vì lương tâm cắn rứt chứ không hơn? Greg không nghĩ thế, anh đã nhìn vào tâm hồn cô và không thấy sự tội lỗi được phản chiếu ở đó. Greg thở dài, bứt rứt vò tay lên tóc. Anh có nhiều thứ phải suy nghĩ lắm đây. *** Cơn gió lạnh khiến Lissianna thức giấc. Cô lầm bầm một câu phàn nàn ngái ngủ rồi kéo cái chăn dạ lên cao hơn trên cổ và trở mình nằm nghiêng co quắp lại cho ấm, nhưng cái lạnh vẫn không chịu bỏ đi. Thở dài nhận ra mình phải trở dậy để bật lò sưởi, hay ít nhất là phải tìm thêm một cái chăn nữa trước khi có thể ngủ lại, Lissianna mở mắt và nằm ngửa ra, rồi cô sững người choáng váng khi thấy một bóng đen đang cúi xuống mình. Cô cứng người trong một thoáng, chất adrenaline chạy rần rật trong cơ thể để cô giải quyết hắn tan, nhưng rồi cô nhận ra hẳn Greg tới để nói chuyện, nên cô thư giãn trở lại. Lissianna chờ anh mở miệng, chỉ để nhận ra sai lầm của mình một cách muộn màng khi một cánh tay cô không để ý thấy giơ lên cao và bất thần chụp thẳng xuống, và cô cảm thấy chiếc cọc gỗ đâm thẳng vào ngực mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]