Gần đây người trong giới đều biết tin, đêm nào sếp Vệ cũng về vì vợ quản nghiêm, nay nâng cấp thành hôm nào cũng khăng khăng đòi về sớm để bầu bạn với người vợ quản nghiêm.
Nghe nói sếp Vệ còn đập tiền mua bộ tranh trị giá bốn chục triệu Đôla Mỹ cho vợ!
Chẳng qua sếp quá khiêm tốn, không cho phép truyền thông viết báo lung tung nên mới không tới mức cả thế giới đều biết như sếp Trương dạo trước.
Bây giờ Omega nhà nào cũng treo câu cửa miệng: "Anh bận, anh không có thời gian về nhà, bận rộn như sếp Vệ không? Ngày nào người ta cũng bầu bạn với vợ mình đấy!"
Chu Ngọc được Omega nhiều nhà hâm mộ đủ kiểu nhưng cậu không thấy vui sướng. Trước đây cậu có thể thoải mái rúc trong phòng vẽ tranh, bây giờ ngày nào Vệ Ninh cũng về sớm, cậu không muốn để lộ nick ảo nên chẳng dám vẽ.
Chu Ngọc: "Làm ơn làm phước về công ty lẹ đi anh. Hôm nay trời đâu có lạnh, hổng lẽ công ty phải phá sản sao?"
Vệ Ninh không ngừng xem tài liệu trên màn hình máy tính và nói: "Phá sản anh cũng nuôi em, yên tâm nhé em yêu."
Chu Ngọc: "... Ọe!" Cậu chắp tay sau lưng, lượn một vòng quanh phòng, thầm nghĩ tiếp tục như vậy không ổn lắm.
"Lão Vệ, anh về nhà cũng làm việc như ở công ty thôi, sao phải tốn công mang về?" Chu Ngọc tận tình khuyên bảo Vệ Ninh: "Anh cần gì làm vậy? Có ý nghĩa gì đâu?"
Vệ Ninh quay đầu nhìn cậu: "Có chứ, bây giờ chúng ta đã nói chuyện với nhau nhiều hơn." Sau đó anh tiếp tục gõ bàn phím: "Công việc bận rộn, bầu bạn với em được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Chu Ngọc cảm giác đầu mình sắp trọc: "Em không cần anh bầu bạn như vậy."
Vệ Ninh xử lý công việc xong xuôi, buông máy tính rồi nói: "Được, em muốn anh bầu bạn thế nào, anh sẽ làm thế đó."
Chu Ngọc cạn lời: "Em muốn anh trở lại như thường."
Vệ Ninh nói: "Anh cảm thấy bây giờ mới bình thường."
Chu Ngọc không thèm để ý anh.
Vệ Ninh thấy Chu Ngọc giận dỗi, anh định xòe ra bằng chứng Chu Ngọc yêu thầm mình hồi hai mươi tuổi để cậu lập tức thừa nhận thích anh. Nhưng là một Alpha, anh nào nỡ cưỡng ép Omega nhà mình? Vệ Ninh từ bỏ suy nghĩ kém sang đó.
Chu Ngọc sắp điên rồi, không những vì Vệ Ninh theo dõi chằm chặp khiến thời gian vẽ tranh của cậu ít dần, hơn nữa Vệ Ninh cứ mặt dày ở nhà làm cậu cảm nhận được pheromone của Alpha mọi thời khắc. Một tuần quấn nhau ngọt ngào kia đã khắc vào trong xương Omega, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng cơ thể luôn muốn gần gũi Alpha từng giây từng phút.
Chu Ngọc thật sự không muốn đối mặt, ngày hôm sau cậu nhận được cuộc gọi từ Vệ Ninh, vừa nghe mấy câu đã mặt mày hớn hở. Vệ Ninh nói phải sang Anh hội họp, đến khuya mới ngồi máy bay riêng về.
Ha ha ha ha, Chu Ngọc âm thầm cười sảng, cuối cùng mình đã được tự do bay bổng.
Cậu giả mù sa mưa nói rằng: "Chú ý an toàn nhé, đừng để mình mệt mỏi." Sau đó để lộ mục đích thật sự: "Muộn quá thì khỏi về cũng được."
Vệ Ninh nói: "Buổi tối không cần chờ anh, nhưng sáng hôm sau chắc chắn sẽ để em nhìn thấy anh đầu tiên." Không có đêm nào không về ngủ, trễ đến đâu cũng về, Vệ Ninh đặt ra yêu cầu như vậy cho bản thân.
Chu Ngọc: "... Ọe!"
Vệ Ninh bật cười rồi cúp máy.
Chu Ngọc cho rằng mình vừa mở mắt sẽ nhìn thấy Vệ Ninh ưu sầu ngủ say, sáng sớm cậu đã bị Simon ủn mông gọi dậy, đang định dắt bé chó đi dạo... thì bỗng chốc nhận ra vấn đề.
Vệ Ninh không về.
Chu Ngọc biết Vệ Ninh là người nói được làm được, cậu bỗng cảm thấy hoang mang kỳ lạ. Dẫn Simon xuống lầu, cậu nhìn thấy bà Vệ, chị Trương và dì Hồng đều ngồi ở phòng khách, chẳng ai nói cậu nào, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Chu Ngọc không nhịn được hỏi: "Sao vậy ạ?"
Bà Vệ đỏ hoe mắt: "Con xem đi." Bà đưa điện thoại cho Chu Ngọc, màn hình hiển thị tin tức bên Anh gặp nạn khủng bố, quá nhiều người thương vong, hơn nữa còn có không ít người mang quốc tịch Trung Quốc.
"Không liên lạc được với nó." Bà Vệ nói: "Họ xác định trong số người Trung Quốc tử vong có họ Vệ."
"Không thể nào là anh ấy!" Chu Ngọc lập tức phản bác: "Trung Quốc có người họ Vệ... có nhiều lắm mà." Cậu hơi lắp bắp.
"Nơi sếp Vệ họp quá gần quảng trường xảy ra khủng bố." Chị Trương không đành lòng giải thích: "Có lẽ..."
"Có lẽ không phải ông ấy." Chu Ngọc lắc đầu tự nhủ: "Không đúng, không phải anh ấy đâu, con có thể cảm giác được. Lão phu nhân, mọi người khoan hẵng gấp, con đi tìm anh ấy." Cậu vừa bực vừa nói: "Lão Vệ này thiệt tình, đã nói muộn nhất là sáng nay về mà, mọi người xem bây giờ là mấy giờ, anh ấy nói chuyện không giữ lời gì hết, chẳng giống Alpha chút nào." Dứt lời cậu bèn chạy ra ngoài.
Dì Hồng ngăn cậu: "Phu nhân đừng gấp."
Chị Trương cũng chạy theo khuyên nhủ: "Chu Chu, chờ tin đã rồi tính tiếp."
Chu Ngọc cố vờ như bình thường: "Con không gấp đâu, con chỉ đi tìm anh ấy thôi."
Bà Vệ chỉ ra vấn đề: "Con còn mặc đồ ngủ, ra ngoài kiểu gì?"
Chu Ngọc ngơ ngác, vừa cúi xuống thì thấy quả nhiên mình còn mặc đồ Husky: "Ngủ tới nỗi lơ mơ rồi." Cậu vỗ trán rồi chạy lên lầu thay đồ, sau đó chạy xuống chuẩn bị ra ngoài, bà Vệ lại gọi cậu.
"Chưa xỏ giày mà xuống hả? Mau xỏ vào, đừng để cảm lạnh." Bà Vệ khó khăn lắm mới nói: "Dù sao người còn sống như con quan trọng hơn."
Chu Ngọc hiểu ý bà, trái tim bỗng hẫng một nhịp. Không được, cậu phải đi tìm anh!
Chu Ngọc quay đầu chạy ra ngoài, thế là rầm một phát vào lồng ngực cứng rắn: "Chu Chu?" Giọng nói quen thuộc kia vang lên vì quá ngạc nhiên.
Chu Ngọc ngẩng đầu, trông thấy gương mặt quen thuộc, Vệ Ninh đang sống sờ sờ trước mặt cậu, không thiếu một cọng tóc nào. Cậu che cánh mũi đau xót, giải thích vì sao mắt mình đỏ hoe: "Anh... anh về nhà cũng không lên tiếng, đập trúng mũi em đau quá."
"Ở đâu? Cho anh xem nào." Alpha tưởng đấy là thật nên cúi đầu kiểm tra mũi Omega. Mùi linh lăng ấm áp khiến Omega không kìm được mà khịt mũi nức nở.
Vệ Ninh không rõ lý do, tưởng rằng lúc mình không ở nhà, bà Vệ làm mẹ chồng ác độc ức hiếp vợ nhỏ. Anh đang đau đầu không biết nên điều hòa quan hệ mẹ chồng con dâu thế nào, vừa ngẩng đầu đã thấy mẹ ruột khóc nghẹn ngào.
Vệ Ninh: "???"
Chu Ngọc kéo áo sơ mi nhăn nhúm hàng limited đắt tiền của Vệ Ninh mà lau nước mũi. Nhìn quần áo anh biến thành như vậy, cậu biết có lẽ anh không ngủ cả đêm.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vệ Ninh nhăn mày hỏi.
"Còn không phải do con sao?" Bà Vệ tức giận đến nỗi muốn véo tai anh, kể lại ngọn nguồn câu chuyện hiểu lầm này.
Vệ Ninh lấy ra di động thì thấy nó tắt nguồn từ bao giờ. "Con mệt quá." Anh giải thích: "Không để ý di động."
Bà Vệ nói: "Vậy thư ký của con đâu? Sao mẹ gọi cũng không được?"
Vệ Ninh lập tức đổi sang tức giận: "Dạ rồi! Con sẽ nhắc cậu ta sau, làm việc không biết để ý chút nào."
Bà Vệ gật đầu, bình tĩnh hơn trước. Thấy Chu Ngọc vẫn còn đi chân trần dưới đất, bà nói ngay: "Tiểu Chu, vào nhà xỏ giày mau, nền đất lạnh lẽo, con đừng để hơi lạnh thấm vào người."
Vệ Ninh cúi đầu nhìn thấy Chu Ngọc ăn mặc chỉnh tề, nhưng đôi chân nhẵn nhụi không mang gì cả, anh lập tức đoán được Chu Ngọc vội vã ra ngoài tìm anh với tâm trạng hốt hoảng rối bời.
Vệ Ninh cảm thấy mình như được uống viên an thần. Chu Ngọc biểu hiện như vậy, chứng tỏ trong lòng cậu có anh.
Chu Ngọc cười xấu hổ, xoay người về phòng xỏ giày, Vệ Ninh bế cậu lên luôn.
"Ơ anh này --" Chu Ngọc lại muốn đấm Vệ Ninh.
Vệ Ninh cười nói: "Lo lắng cho anh vậy ư?"
Đánh chết Chu Ngọc cũng không thừa nhận, cậu kiên quyết nói: "Em chỉ sợ gậy - massage - hình - người chạy mất."[1]
[1] Gậy massage là một dụng cụ... tình dục khá thú vị.
Vệ Ninh thấy cậu kiểu "vịt chết còn cứng mỏ", anh chỉ cười chứ không nói, định bụng về phòng nói kĩ càng hơn với Chu Ngọc.
Bà Vệ thấy vợ chồng son nhìn nhau say đắm, hai đứa ôm nhau về phòng, bà cười nói với chị Trương: "Nhìn chúng nó kìa."
Vệ Ninh bế Chu Ngọc về phòng rồi thả xuống giường, bắt chước tư thế Simon ngồi xổm trước mặt cậu, ngẩng mặt lên nói: "Chu Chu ơi anh về rồi."
Chu Ngọc ngượng ngùng co mấy đầu ngón chân, miễn cưỡng xị mặt: "Về... thì về thôi."
Vệ Ninh nói: "Sáng nay anh chạy vội về nhà, thầm nghĩ nếu mình thất hứa em sẽ giận mất. Anh chỉ muốn về gặp em, muốn nhìn thấy em ngay thôi. Lúc ấy anh chợt nhận ra mỗi ngày mình về nhà sớm không phải vì muốn bầu bạn với em, mà là vì bản thân anh."
Chu Ngọc nói: "Anh muốn cái gì cơ? Thích làm việc ở nhà hả?"
Vệ Ninh: "Vì muốn được ngắm em nhiều hơn."
Ngày thường miệng lưỡi Chu Ngọc sắc bén, vậy mà bây giờ lại đỏ mặt, nghẹn rất lâu mới thốt ra một câu: "Miệng lưỡi anh trơn tru từ bao giờ thế?"
Vệ Ninh lắc đầu: "Đều là lời thật lòng."
Tim Chu Ngọc đập "thình thịch thình thịch" dữ dội, thầm mắng chẳng biết lão Vệ học chiêu này ở đâu. Cậu cúi đầu, không nhận ra ngón út của mình đã quấn lấy đùa giỡn ngón tay Vệ Ninh.
Vệ Ninh bị cậu đùa đến ngứa người, anh nói: "Bây giờ em có thể cho anh cơ hội không? Sau này chúng ta sẽ sống vui vẻ với nhau. Anh ở bên em không phải vì đến kỳ kết hợp, con tim anh đối với em..."
"Được rồi." Chu Ngọc chịu mềm chứ không chịu cung, nghe mấy lời âu yếm mà ngọt hết cả người; nhưng cậu không chịu dễ dàng đón nhận Vệ Ninh, đành miễn cưỡng nói: "Nếu anh đã yêu em đến thế, em sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, coi biểu hiện về sau của anh vậy."
Vệ Ninh sửng sốt, anh bật dậy vòng quanh Chu Ngọc, vỗ tay nhiệt liệt: "Vợ ơi, Chu Chu, em đón nhận anh phải không? Em gọi một tiếng ông xã để anh cảm thấy chân thật xíu đi."
Chu Ngọc tức giận: "Anh đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng!"
Vệ Ninh cất giọng ho khan: "Chu Chu, em đừng xấu hổ." Anh bị cơn vui sướng làm choáng đầu nên bắt đầu vênh váo lấy di động ra, tìm bức tranh mơ mơ hồ hồ vẽ mình kia, cố gắng làm ra vẻ rụt rè: "Em thích anh lâu rồi đúng không?"
Chu Ngọc nhìn thấy bức tranh, nét mặt dần ửng hồng, nhưng cậu lập tức dỗi ngay: "Thả Simon ra cắn anh giờ!"
Vệ Ninh để điện thoại lên ngang mặt mình, tự nói luôn: "Giống y chang anh!"
Chu Ngọc đứng dậy giật di động của Vệ Ninh: "Anh lưu hồi nào, đưa cho em mau, em muốn xóa."
"Đừng." Vệ Ninh nghiêng người né tránh: "Anh thích tranh này." Sau đó tỏ tình lần nữa: "Như anh thích em vậy."
Chu Ngọc đuổi theo Vệ Ninh đòi xóa bức tranh kia đi, Vệ Ninh tránh né mà không quên nhắc nhở Chu Ngọc xỏ dép vào, hơn nữa còn hỏi dò: "Lúc ấy tâm trạng em thế nào nhở? Em vẽ kiểu gì? Tưởng tượng ra anh hay cầm hình anh mà vẽ? Hồi hai mươi anh không hiểu chuyện, em thông suốt sớm hơn anh, vậy nên em dạy anh nhiều vào, anh phải làm sao mới yêu em thương em nhiều hơn nữa?"
Chu Ngọc sụp đổ rồi, hôm nay là ngày mấy vậy, nick ảo bị bóc sạch sẽ. Vệ Ninh hả hê hất mặt lên trời!