Pheromone Alpha đầy tính xâm chiếm, mùi xạ hương với linh lăng[1] hòa chung tạo nên sự ấm áp khiến lòng người mê say, cơ thể Omega trễ kỳ tám năm chẳng khác nào cây khô gặp mưa rào, ban đầu vì giận dữ nên nóng người, sau đó Alpha dính lấy mới bùng nổ ý nghĩa thật sự của việc tới kỳ. Vệ Ninh lảo đảo lùi về sau, vướng phải chân giường, ngửa mặt ngã xuống tấm chăn lông vịt mềm mại.
[1] Bên Như Ý truyện thì xạ hương với linh lăng thành một tổ hợp nín đẻ truyền thuyết, vậy mà ở đây lại kích thích tạo đời sau, mình cũng ba chấm theo.
Chu Ngọc tựa một gối vào giường, cúi đầu ngắm khuôn mặt trắng nõn của Vệ Ninh. Cậu nắm từng ngón tay anh, cảm thấy kiêu ngạo gấp bội trước cơ thể vốn thuộc về mình, nay đã bị Vệ Ninh chiếm lấy.
Đáng yêu biết bao! Chu Ngọc gật đầu, cảm thấy vừa lòng vì đã chăm sóc điều dưỡng đầy đủ.
Vệ Ninh tận lực kiềm chế cơ thể run rẩy, nghiến răng ken két: "Cút mau."
"Nope." Chu Ngọc sờ mó Omega, bắt đầu khoe khoang: "Lão Vệ, anh nhìn làn da em nõn nà chưa này, trắng ơi là trắng."
Vệ Ninh thấy Chu Ngọc hả hê như vậy thì giận lắm, bây giờ người bị giày vò đâu phải cậu ấy!
Hầu kết anh lăn lên lộn xuống, cất giọng vừa yếu ớt vừa run rẩy: "Thuốc ức chế." Đôi mắt anh đỏ bừng: "Chắc chắn em có. Ở đâu?"
Chu Ngọc tỏ vẻ vô tội: "Em chưa từng đến kỳ, tại sao phải chuẩn bị thuốc ức chế?" Cậu điên cuồng ám chỉ: "Alpha của anh ở ngay đây nè."
Vệ Ninh siết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn Chu Ngọc. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Chu Ngọc đã chết một ngàn tám trăm lần, đáng tiếc đuôi mắt Vệ Ninh bị hơi nóng cơ thể ép cho chảy nước, ánh mắt hung ác hoàn toàn không phát huy nổi tác dụng.
Chu Ngọc hăm he bò lên giường.
Vệ Ninh thấy Chu Ngọc cởi giày lên giường, một loạt động tác liền mạch trôi chảy. Anh tê tái hết cả đầu, xoay người muốn bỏ trốn nhưng cơ thể khao khát hơi thở Alpha đã kéo chân anh. Vệ Ninh cảm thấy tứ chi nhũn ra, bò mãi mới được vài centimet, anh đã bị Chu Ngọc tóm về.
"Buông anh ra!" Vệ Ninh nhấc chân đá Chu Ngọc.
Chu Ngọc nhanh tay tóm lấy chân anh, kìm kẹp Vệ Ninh: "Sức lực mạnh ghê, không hổ là Alpha." Cậu trợn mắt vì có thể nhẹ nhàng đè được Vệ Ninh, cầm lòng không đặng mà lẩm bẩm.
Vệ Ninh giận dữ nói: "Đó là kết quả anh rèn luyện mỗi ngày!" Vậy mà lời cho Omega hết ăn lại nằm này, anh lỗ quá mà.
Vệ Ninh nhắc nhở: "Đừng quên đây là cơ thể em." Vì vậy em đừng làm chuyện kỳ quái!
Chu Ngọc bắt Vệ Ninh xoay người lại.
"..." Trước giờ Vệ Ninh chưa từng thiếu cảm giác an toàn, anh chống tay lên giường, muốn đỡ nửa người trên dậy: "Em..." Sau đó cắn răng nói: "... Không cảm thấy mình biến thái sao?"
Chu Ngọc chỉ cần một bàn tay đã khống chế được Vệ Ninh giãy dụa. Cậu nghiêng người tiến tới, chóp mũi dán vào tuyến thể của Vệ Ninh, hít hà một hơi.
Pheromone mùi đào mật vừa thơm vừa ngọt, không hổ là cơ thể mình.
Vệ Ninh cảm nhận được Alpha đang ngửi lung tung quanh cổ mình, lông tơ cả người anh dựng đứng. Dù anh một mực chống chọi thế nào, cơ thể đã thành thật nhũn ra.
Khuôn mặt ửng hồng của Omega ụp xuống drap giường màu cà phê.
Cảm xúc mãnh liệt bỗng chốc trào dâng, Chu Ngọc muốn siết eo Omega này, đè anh xuống giường hôn lấy hôn để.
Đột nhiên mất khống chế, Chu Ngọc thầm nói hỏng rồi. Cậu không dám đùa nữa, sợ mình bị bản năng ảnh hưởng quá sâu.
"Ầy, em đánh dấu tạm thời cho anh nhé." Cậu không trêu đùa Vệ Ninh nữa.
Vệ Ninh chịu đựng cảm giác đến kỳ, túm lấy drap giường: "Thuốc ức chế." Anh nhíu mày nói.
"Ảnh hưởng sức khỏe, không cần đâu." Chu Ngọc nói xong, không cho Vệ Ninh cơ hội phản bác, cậu đè Omega xuống rồi mau chóng cắn tuyến thể.
"Á --"
Pheromone Alpha thình lình đổ vào khiến Omega ngẩng đầu trợn mắt, hai loại pheromone khác biệt tiếp xúc gây nên sự chấn động sâu sắc, bùng nổ ngay trong phòng; đồng thời Alpha cảm nhận được sự thoải mái do pheromone hòa hợp mang đến.
Không ngờ đôi vợ chồng trông ghét nhau vậy mà pheromone vô cùng xứng đôi.
Chu Ngọc buông Vệ Ninh ra, cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của đối phương có hai vết máu nhỏ do Alpha để lại. Đồng tử Alpha hơi co, vô thức liếm vết thương cho Omega.
"Shhhh..." Vệ Ninh nhận ra Alpha đang liếm mình, anh lập tức dùng khuỷu tay húc đối phương.
Chu Ngọc nhẹ nhàng tránh được, xuống giường ho khan: "Nè..."
Vệ Ninh cầm gối đầu ném Chu Ngọc: "Cút."
Lần này Chu Ngọc bị ném trúng. Cơ thể Alpha da dày thịt béo, dù bị ném trúng cũng chẳng đau, tuy nhiên cậu cảm thấy không phục: "Đâu phải không làm anh sảng khoái..."
Tâm lý Vệ Ninh hoàn toàn bùng cháy, anh thật sự bị Omega đánh dấu tạm thời rồi!
"Cút cút cút!"
"Anh đừng kích động." Chu Ngọc có lòng khuyên nhủ: "Đừng gợi cho cơ thể nóng lên... Được được được... Em cút được chưa?"
Đôi mắt đỏ bừng của Omega khiến Alpha không khỏi sinh lòng thương tiếc. Chu Ngọc mặt xám mày tro bị đuổi ra khỏi phòng, không dám thả miếng rắm nào.
Cậu rầu rĩ xuống lầu, bà Vệ nghe tiếng lập tức chạy đến.
"Nhanh vậy à?" Bà buột miệng thốt ra.
Chu Ngọc: "Dạ?"
Bà Vệ mờ ám nhìn eo Chu Ngọc, sau đó chạy xuống nhà bếp kêu lớn: "Tiểu Trương, hôm nay mua ít nhung hươu, thịt dê, cật heo, hầm bát canh cho cậu chủ tẩm bổ!"