Pheromone Alpha đầy tính xâm chiếm, mùi xạ hương với linh lăng[1] hòa chung tạo nên sự ấm áp khiến lòng người mê say, cơ thể Omega trễ kỳ tám năm chẳng khác nào cây khô gặp mưa rào, ban đầu vì giận dữ nên nóng người, sau đó Alpha dính lấy mới bùng nổ ý nghĩa thật sự của việc tới kỳ. Vệ Ninh lảo đảo lùi về sau, vướng phải chân giường, ngửa mặt ngã xuống tấm chăn lông vịt mềm mại.
[1] Bên Như Ý truyện thì xạ hương với linh lăng thành một tổ hợp nín đẻ truyền thuyết, vậy mà ở đây lại kích thích tạo đời sau, mình cũng ba chấm theo.
Chu Ngọc tựa một gối vào giường, cúi đầu ngắm khuôn mặt trắng nõn của Vệ Ninh. Cậu nắm từng ngón tay anh, cảm thấy kiêu ngạo gấp bội trước cơ thể vốn thuộc về mình, nay đã bị Vệ Ninh chiếm lấy.
Đáng yêu biết bao! Chu Ngọc gật đầu, cảm thấy vừa lòng vì đã chăm sóc điều dưỡng đầy đủ.
Vệ Ninh tận lực kiềm chế cơ thể run rẩy, nghiến răng ken két: "Cút mau."
"Nope." Chu Ngọc sờ mó Omega, bắt đầu khoe khoang: "Lão Vệ, anh nhìn làn da em nõn nà chưa này, trắng ơi là trắng."
Vệ Ninh thấy Chu Ngọc hả hê như vậy thì giận lắm, bây giờ người bị giày vò đâu phải cậu ấy!
Hầu kết anh lăn lên lộn xuống, cất giọng vừa yếu ớt vừa run rẩy: "Thuốc ức chế." Đôi mắt anh đỏ bừng: "Chắc chắn em có. Ở đâu?"
Chu Ngọc tỏ vẻ vô tội: "Em chưa từng đến kỳ, tại sao phải chuẩn bị thuốc ức chế?" Cậu điên cuồng ám chỉ: "Alpha của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-o-trao-doi/170503/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.