Chu Nông là một kẻ trộm.
Trộm mất tâm của tôi.
—— đến từ Lục Thung 17 tuổi thổ lộ lời âu yếm.
*
Đằng sau Lục Thung đột nhiên mọc nhiều thêm một cái đuôi lẽo đẽo.
Mà bản thân Lục Thung giống như cũng ngầm đồng ý việc này.
Chu Niên Niên đối với chuyện này rất khó hiểu, kéo kéo tay áo A Nông, nhỏ giọng hỏi: "Cậu sao lại chơi với Lục Thung vậy?"
A Nông đang chuyên tâm làm bài tập, khi nghe hỏi vậy chỉ cười nhẹ, tự nhiên trả lời: "Tớ thích cậu ấy."
Chu Niên Niên tựa như đang ăn bánh mật mà bị nghẹn, ho một lúc, duỗi tay sờ sờ trán A Nông.
Không nóng.
"Cậu có biết Lục Thung hung dữ thế nào không? Trước đó có một nam sinh bị cậu ta đánh đến mức phải nằm viện, kết quả ngày hôm sau cậu ta như không có chuyện gì vẫn đi học bình thường, vô luận đi đến đâu hay làm gì đều chỉ có một mình, giống như một người kì dị."
A Nông tì ngòi bút, ý cười phai nhạt một ít, nhìn về phía Chu Niên Niên, nửa là thở dài nửa là khổ sở.
"Cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ đánh người."
"Cậu ấy cũng không phải người kì dị, là các cậu xem cậu ấy thành người kì dị."
Chu Niên Niên bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "Nữ sinh đang yêu quả nhiên đều là đồ ngốc."
Giữa giờ ăn cơm trưa, hai người mặt đối mặt.
Lục Thung không hẳn kì thị thói quen ăn cơm hai người, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nong/2773451/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.