Khi Lục Thung vẫn còn thích thế giới này là khi chưa trải qua trận lửa lớn đó.
Khi đó mẹ vừa mới qua đời không bao lâu, cha liền tái hôn, không quá lâu liền sinh ra một đứa bé trai.
Nghĩ lại, kế hoạch ngày đó tốn nhiều ít tháng gì cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đã quên mất ngày đó là ngày mấy, nhưng có lẽ là mùa hè.
Thời điểm hỏa hoạn, Lục Ngọc còn đang ngủ trong nôi, khi đó Lục Thung có thể được coi là thiếu niên, nhưng cũng vẫn chỉ là đứa trẻ.
Trên người bị mồ hôi thấm ướt, Lục Thung trước tiên vọt vào phòng ngủ ôm lấy đứa bé, rồi chạy ra bên ngoài.
Ánh lửa cao tận trời.
Hun người đến mức không mở được mắt, hô hấp cũng từng chút một suy yếu dần.
Lục Thung ôm đứa bé, ngã trên mặt đất.
Lúc sau có người vọt vào, đem hai đứa nhỏ cùng nhau ôm đi ra ngoài, nhưng lúc xuống lầu, một tay bị mất sức, Lục Thung cứ thế bị ngã trên mặt đất.
Người nọ cắn chặt răng, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của đứa bé trong lòng ngực, hô với Lục Thung: "Chờ tôi, tôi sẽ trở về cứu cháu."
Từ khi đó trở đi, Lục Thung liền biết, người đó có trở về hay không đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ là, trở nên rất khó tin tưởng rất nhiều thứ.
*
Tuyết ngừng rơi, mặt trời bủn xỉn thưởng cho chút nắng.
A Nông mấy ngày nay giống như con nhím con đáng thương.
Trốn trên giường, con mắt hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nong/2773426/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.