Khi còn nhỏ Lục Thung có nuôi một con chó.
Đó là lúc mẹ hắn còn sống đưa cho, đáng tiếc chó còn chưa nuôi lớn được bao, mẹ hắn lại qua đời.
Cha tái hôn, không bao lâu Lục Ngọc được sinh ra.
Chuyện là con chó đó rất thích Lục Ngọc, mỗi lần thấy cậu ta liền muốn cọ cọ ống quần cậu ta.
Lục Ngọc cũng trong dự kiến mở lời với cha, muốn đem con chó đi.
Cũng không thể nói là quá nhiều khổ sở.
Chỉ là từ đó về sau, Lục Thung không hề thích...
Cái gì nữa.
A Miêu là mèo hoang, tự mình tới cửa ăn vạ không chịu đi. Ngày nọ hắn quên đóng cửa, vì thế nó ngênh ngang vào nhà ở lại.
Thậm chí ngay cả cái tên hắn cũng không thèm đặt cho nó, giống hệt một tên quỷ bủn xỉn.
A Nông.
A Nông là sự báo đáp cho hắn, cũng là báo ứng của hắn.
Là người duy nhất trong đời hắn chịu mở lòng yêu.
*
Sáng sớm rời giường, đầu tóc A Nông lộn xộn, thương tâm khóc mất một hồi.
Mặt mày ướt dầm dề, giống như bị mưa xối qua, đáng thương lại bất lực.
Lục Thung muốn bôi thuốc cho nàng, nhưng nàng ngoan cố không cho, càng không cho hắn chạm vào, bọc kín chăn, chỉ để lộ một đôi mắt trắng đen rõ ràng.
"Thung Thung, hiện tại em rất đau, rất tức giận, trước hết anh đừng nói chuyện với em."
Phẫn nộ nhưng vẫn duy trì lý tính.
Thành ra lại rất đáng yêu.
Thật muốn cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nong/2773403/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.