A Nông thật sự đã quá mệt mỏi, không còn sức mà trụ trong phòng tắm lăn lộn, bị hơi nước mờ mịt hun đến mơ màng sắp ngủ.
Lục Thung đành phải ôm A Nông vào phòng, lấy khăn lông chậm rãi lau khô tóc cho nàng.
Chất tóc của A Nông rất đẹp. Tóc đen vừa nhiều lại vừa mềm. Rất giống bé gái chưa lớn, nơi nào cũng mềm mềm đáng yêu.
Bộ dáng nàng xinh đẹp, gương mặt trắng mịn. Lông mi vẫn còn dính nước lúc nãy. Giọt nước đọng trên mi trông mà chướng mắt cực kỳ.
Lục Thung cúi người, giữ cằm A Nông, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn đi giọt nước đó, nhưng lại lưu luyến không rời đối với da thịt non mềm của thiếu nữ, mãi đến khi hôn ra một dấu hoa đào nở rộ đỏ ửng.
Lớn lên quá xinh đẹp.
Lục Thung than thở một tiếng, lại đột nhiên khổ sở.
Càng là vật tươi tắn xinh đẹp, hắn càng không giữ được.
Mà A Nông, tất nhiên đến nhân gian cũng không giữ được.
"Em sẽ bỏ đi sao?"
Em sẽ đi thôi.
Nội tâm rõ ràng đã sớm có đáp án, Lục Thung cười nhạo một tiếng, quay đầu liền thấy A Miêu ưu nhã đạp bước đến gần ống quần của hắn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, meo meo hai tiếng, cố ý tạo ra cảm giác tồn tại.
Không việc gì, anh còn có tôi, một con mèo xinh đẹp.
Ý tứ của nó là thế.
Đáy mắt Lục Thung chứa đầy ý cười, chân hơi cọ cọ cái bụng của A Miêu, giọng điệu thân thiết: "Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-nong/2773391/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.