Đêm khuya không một bóng người, ánh trăng sáng chiếu lên thân hình Thẩm Ngọc đang quỳ gối ở chính sảnh, y đơn bạc đến cơ hồ dần dần không nhìn thấy dưới ánh trăng
Gió lạnh thổi đến, bãi cỏ phủ lên một làn sương giá. Y lạnh, mệt mỏi đói khát đan xen, trên người còn có vết thương, mí mắt nặng nề như treo một cái quả cân, muốn đóng khép lại.
Cái này ngược lại không có gì, y là nô tài người hầu, cái gì lạnh, cái gì đói cũng có thể chống cự được, khi ở nơi đó cùng Trấn Bắc Vương còn không phải cũng quỳ gối sao, Vương phi không có dùng đến hình phạt khác, Thẩm Ngọc đã là âm thầm vui mừng trong lòng.
Thẩm Ngọc càng ngày càng mệt mỏi, tầm mắt từ từ nhỏ lại, cuối cùng đầu y cũng gục xuống.
Mới vừa chợp mắt một cái, bả vai trái y đã truyền đến một trận đau nhức, Thẩm Ngọc chợt giật mình thức dậy.
Chỉ La đang cầm trên tay một chiếc kim châm dài mảnh nhỏ, đâm vào vai trái y.
Cơn đau buốt từ vai trái truyền tới, khiến cho Thẩm Ngọc thanh tỉnh không ít.
“Thẩm phu nhân, xin lỗi, không phải là nô tỳ lạm dụng tư hình, là phía Vương phi không để cho người ngủ, ta cũng không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể dùng đến phương pháp vụng về này. Người nếu không có chịu đựng đau được thì đừng có mà chợp mắt, tránh nỗi đau da thịt a.”
Chỉ La mang trên mặt nét cười, thủ đoạn động tác lại âm ngoan cay độc, đem châm dài lại nhấn đi vào một cái, toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/184733/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.