Bóng dáng cao lớn khôi ngô của Trấn Bắc Vương xuất hiện tại Lê Thanh viện. Hắn khí khái hiên ngang, cất bước như gió.
Vương phi đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên tháp, lộc cộc hai tiếng lăn xuống, vội vàng hành lễ.
"Vương gia.."
Trấn Bắc Vương một bên mắt nhìn thấy Thẩm Ngọc đang quỳ rạp trên mặt đất, thân thể thon gầy của y co lại, nhìn đơn bạc đến mức một cơn gió cũng có thể thổi đi.
"Nàng sao lại ở chỗ này?"
Trấn Bắc Vương thuận miệng hỏi.
"A.." Vương phi ấp a ấp úng "Hôm nay là ngày đầu tiên nàng vào phủ, còn chưa phân biệt được tôn ti, thiếp chỉ là dạy cho nàng một chút quy củ."
Đôi lông mày giương cao như núi của Trấn Bắc Vương nhăn lại, uy nghiêm mười phần.
"Dạy quy củ?"
"Ngược lại, nàng làm sao lại chọc vào ngươi?"
"Buổi trưa nàng ta mới rời giường, cũng không biết đến chỗ vương phủ chủ mẫu là thiếp đây hành lễ, thiếp còn chưa hỏi nàng được vài câu, nàng ta liền nói vương gia ân sủng mình, lạnh lùng trừng mắt với thiếp, thiếp tức giận nên mới phạt nàng quỳ ở đó."
Trấn Bắc Vương ánh mắt sáng lên.
"Quỳ tới tận giờ này?"
"Vâng.. Cũng chỉ mới hai ba canh giờ thôi.. mà."
Trấn Bắc Vương không lộ ra biểu tình gì "Còn gì nữa không?"
"Còn có!" Vương phi tiếp tục nói "Nàng ta là người câm! Người họ Thẩm kia sinh ra người câm, lại dám giấu diếm, lừa gạt vương gia."
Trấn Bắc Vương bình tĩnh liếc nhìn vương phi.
"Bản vương biết."
"Vương gia biết?" Vương phi không khỏi kinh ngạc "Vậy tại sao người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/184725/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.