Khi Thẩm Ngọc tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Trấn Bắc Vương đã sớm rời đi.
Thẩm Ngọc rất đau, cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn gãy ra, không, tay trái của y, bởi vì bị Trấn Bắc Vương túm lấy giữ ở phía sau lưng, đã bị vặn gãy rồi. Hạ thân sưng đỏ nóng ran, Thẩm Ngọc muốn kiểm tra một chút, vừa mới đụng vào liền đau đớn như có kim châm.
Một đêm hôm qua, dường như đã lấy đi nửa cái mạng của y.
Khi đó y đau đến không chịu được, chỉ có thể rơi lệ. Nhưng y đau đớn, trong mắt Trấn Bắc Vương lại như hoa lê đái vũ, còn tra tấn y dữ dội hơn.
Sau nửa đêm, Thẩm Ngọc ngất xỉu, y không nhớ rõ lắm, mỗi lần vô tri vô giác tỉnh dậy Trấn Bắc Vương vẫn còn đang miệt mài trên người y.
So với thân thể đau đớn, đôi mắt khô khốc trở nên không đáng kể.
Hai chân run rẩy đứng dậy, Thẩm Ngọc thấy dấu vết trắng đục trên đệm giường, bắp đùi y vẫn còn dinh dính ướt nhẹp.
Thẩm Ngọc muốn xuống giường, bởi vì suy yếu lại ngã xuống, hai chân y như bị rút đi khí lực, đứng không vững, đành vịn mép giường đi đến bàn trang điểm.
Trong chậu đồng có nước sạch, Thẩm Ngọc thấm ướt khăn lau chùi tay mặt, tỉ mỉ lau rửa sạch sẽ vết bẩn, mới bắt đầu mặc quần áo rồi mang giày. Mỗi lần chạm đến những nơi đau đớn trên người, Thẩm Ngọc lại hít vào một hơi khí lạnh.
"Cũng tốt.. Những thứ ma ma dạy ta, ta cũng không dùng được."
Thẩm Ngọc thấy trong cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/184723/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.