"Hỏng rồi, người lạc đâu mất rồi..." 
Số lần Lễ Khanh một mình ra ngoài có thể đếm trên đầu ngón tay, đâu giống như hắn, không nơi nào là không đi. 
Nghe nói bên ngoài còn có rất nhiều bọn buôn người. 
Nếu như bị đám buôn người trói đi rồi, phải nói thế nào với Tống thúc thúc đây? 
Có thể còn bị Phụ hoàng và cha nhỏ đánh chết không chừng. 
Những điều này vẫn bình thường, nhưng vừa nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại tiểu mít ướt nữa, so với việc bị đánh mông hắn còn khó chịu hơn. 
Kỳ Ngọc kéo một người đi đường hỏi: "Này! Ngươi có nhìn thấy một đứa trẻ, cao hơn ta một chút, gầy gầy, trắng trắng, còn hay khóc." 
"Không thấy không thấy..." 
Ở nơi phố phường phồn hoa nhất, ai sẽ chú ý đến một đứa trẻ chứ? 
Ngược lại có những ánh mắt không có ý tốt đang quan sát Kỳ Ngọc chạy khắp đường lớn tìm một đứa nhỏ, chỉ là bọn họ vừa thấy hắn một thân chỉ vàng sợi bạc, ngọc bội túi thơm leng keng vang lên, cho dù có lòng tham cũng phải thu hồi lại. 
Đừng nói tới bắt cóc, sợ là nhân vật đến gần một chút thôi cũng khó giữ được đầu. 
Kỳ Ngọc vẫn luôn tràn ngập tự tin, nhưng lúc này đã hoảng sợ rồi. 
Hắn nghĩ, mỗi lần mình lừa Lễ Khanh đều thành công, nếu như người xấu dụ bắt cậu, chẳng phải sẽ chạy theo người ta luôn sao? 
Cậu ngốc như vậy, lại không được lanh lợi cho lắm, bị người khác khi dễ cũng chỉ biết khóc. 
Vừa nghĩ đến cậu sợ đến nỗi khóc thét lên, Kỳ Ngọc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501573/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.