Chương trước
Chương sau
"Ngươi xem, ta đã nói phu tử sẽ bị nhiễm phong hàn mà."
Tiểu Lễ Khanh mặt đầy kinh ngạc: "Ngươi còn biết xem bói?"
"Coi bói đều là gạt người, đứa nhỏ ngốc."
Kỳ Ngọc vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Buổi đêm ta quan sát thiên tượng."
"Lợi hại quá, ngươi quan sát được những gì?"
Lễ Khanh phục sát đất.
"Còn nhìn được.." Kỳ Ngọc kéo cậu, "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Không cho Lễ Khanh do dự, người đã bị hắn kéo ra khỏi thư quán, Kỳ Ngọc giống như là ngựa hoang mất cương, thỏa sức chạy trên đường.
Còn Lễ Khanh nhát gan, chưa từng đơn độc đi ra đường cùng người khác, Kỳ Ngọc là người duy nhất mà cậu thân quen, cho nên chỉ có thể nhắm mắt đưa chân đuổi theo hắn.
"Ngươi chờ đã! Ngươi chờ ta một chút"
Kỳ Ngọc nhìn nơi này một chút, xem chỗ kia một tí, Lễ Khanh đuổi theo ở phía sau đầu đổ đầy mồ hôi.
"Ngươi đi chậm quá, kéo chân ta."
Kỳ Ngọc nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ, chỉ muốn chơi, chê Lễ Khanh đi quá chậm.
Lễ Khanh vốn đang thở hồng hộc, còn bị trách cứ, trong lòng ủy khuất vành mắt lại dâng lên hơi nước.
"Ai bảo ngươi gọi ta ra đây, sau này ngươi cũng đừng bảo ta chơi cùng ngươi nữa." Lễ Khanh cúi đầu mở miệng, "Ngươi mang ta trở về đi, ta không liên lụy ngươi nữa."
"Ài!Ta không trách ngươi, thật đấy, người đừng khóc nha!"
Lễ Khanh mất hứng, không muốn để ý đến hắn.
Kỳ Ngọc mua hai xâu kẹo hồ lô, nhét vào tay cậu.
"Cho ngươi ăn đồ ngon, đừng khóc, để người khác nhìn thấy còn tưởng ta đang gạt bán ngươi đấy."
"Ta không muốn đi với ngươi nữa."
"Cũng đã ra đến bên ngoài rồi." Kỳ Ngọc học theo ngữ khí phụ hoàng dỗ cha nhỏ, "Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta còn quan sát được cái gì nữa sao?"
"Cái gì?"
Lễ Khanh tâm tính đơn thuần, bị nghi vấn hấp dẫn, hít hít mũi, ngược lại không khóc nữa.
"Quan sát được ngươi trời sinh đã định trước là người của ta." Kỳ Ngọc mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, "Cho nên ngươi không đi cùng ta, còn có thể đi cùng ai?"
"Ngươi gạt người."
"Gạt ngươi là chó nhỏ!"
Kỳ Ngọc kéo lấy tay cậu, bắt đầu đi loanh quanh.
"Ta có nói dối hay không, ngươi phải đi theo ta xem xem mới biết được."
Lễ Khanh suy nghĩ, không có đạo lý này nha, nhưng lại không có cách nào phản bác.
"Ngươi không ăn sao?" Lễ Khanh giơ một xâu kẹo hồ lô ra trước mặt hắn.
"Chỉ có hai xâu, cho ngươi hết."
Cuối cùng Lễ Khanh cũng cảm nhận được một tia ôn nhu săn sóc của tên tiểu bá vương này, lại thấy Kỳ Ngọc lấy ra một cái đùi gà bọc lá sen, gặm ngon lành.
Kỳ Ngọc kéo cậu xem gánh xiếc, trong đội xiếc có mấy chú khỉ đang đùa nghịch diễn trò, mấy chú khỉ bị buộc cổ, đang nhảy qua vòng lửa, đang leo lên bập bênh, làm đúng động tác sẽ được cho chút thức ăn, không phối hợp liền bị một trận roi.
Kỳ Ngọc xem đến hào hứng, Lễ Khanh lại bị tiếng quất roi dọa đến nhắm chặt mắt.
"Quá đáng thương rồi, mấy con khỉ này còn bé mà."
"Cũng đâu có biện pháp, khỉ diễn trò cũng là muốn kiếm ăn, nói không chừng mấy con khỉ ở chỗ khác còn không có cái mà ăn ý."
Lễ Khanh gật gật đầu, không đành lòng xem tiếp.
"Chúng ta đi thôi."
Kỳ Ngọc còn muốn xem nữa, nhưng vẫn đi theo Lễ Khanh, Lễ Khanh thì lại buồn bực không vui.
"Ngươi vẫn nghĩ đến mấy con khỉ kia à?"
Lễ Khanh gật đầu. "Vậy ngươi chờ chút."
"Ngươi muốn làm gì?"
Lễ Khanh còn chưa kịp kéo hắn, hắn đã chui vào trong đám người, không quá nửa khắc, gánh xiếc bên kia gà bay chó chạy, chỉ thấy mấy con khỉ không bị xích từ trong đám người chui ra, chạy trốn khắp nơi.
"Tiểu tử hỗn trướng! Ngươi làm gì đấy?!"
"Bắt nó lại!"
"Khỉ của ta!"
"Trả khỉ lại cho ta!"
Trong lúc nhất thời hỗn loạn, Kỳ Ngọc cũng chui ra khỏi đám người, đầu hắn nhỏ, tay chân nhanh nhẹn, lao ra kéo lấy tay Lễ Khanh chạy đi.
"Chạy mau! Ha ha ha."
Trên mặt hắn mang theo niềm vui sau khi vừa làm xong việc xấu, kéo theo Lễ Khanh trốn đông núp tây, cuối cùng ẩn vào đống rơm rạ trên xe mới thoát thân.
"Ha ha! Muốn đuổi theo tiểu gia, kiếp sau đi!"
Kỳ Ngoc đắc ý đỡ Lễ Khanh xuống xe ngựa.
"Ngươi thả khỉ chạy đi hết rồi?"
"Đúng vậy."
"Vậy gánh xiếc khỉ phải làm sao?"
"Ta để lại một trăm lượng ngân phiếu, đủ để hắn ăn no ấm cả đời, dễ chịu hơn hiện tại ăn gió nằm sương.
Lễ Khanh nhìn Kỳ Ngọc, càng phát giác hắn rất kỳ lạ, rõ ràng nhỏ hơn mình, nhưng có vẻ như cái gì cũng hiểu, kỳ dị tinh quái lại suy nghĩ chu toàn.
"Cho ngươi xem cái này."
Kỳ Ngọc vỗ vỗ ngực, vừa rồi Lễ Khanh chỉ chú tâm chạy thoát, không chú ý đến hắn đã giấu cái gì. Kỳ Ngọc vén y phục mình ra, từ trong ngực lấy ra một con vật nhỏ.
"Là con chó?!"
Lễ Khanh kinh ngạc hô lên, con vật nhỏ này trông giống như chó con, có vẻ mở mắt chưa lâu, lông trắng mềm mại, chó nhỏ mập mạp, cái mũi hồng nhạt, hít hít ngửi ngửi tìm sữa.
"Chắc là vậy."
"Từ đâu mang tới đây?"
"Ta thấy bị nhốt trong lồng của gánh xiếc, nên tiện tay mang đến."
Kỳ Ngọc tóm lấy gáy của vật nhỏ, giơ lên quan sát rồi nói: "Vật nhỏ này đã cai sữa chưa? Nếu chưa cai sữa thì thả ra nó cũng không sống được.""Ngươi nhẹ một chút đi!"
Lễ Khanh thích vật nhỏ này rồi, hai mắt đều phát sáng, vội vàng giơ hai tay đón lấy.
"Vậy phải làm thế nào?"
"Còn có thể làm thế nào nữa, bỏ đi sinh tử có số rồi."
Kỳ Ngọc làm bộ nhấc lên ném qua một bên.
"Á!"
Lễ Khanh bị dọa sợ, gấp đến độ hai mắt đỏ hồng, nhưng lại không nhìn thấy có thứ gì bị ném đi, hóa ra vẫn ở trong tay Kỳ Ngọc.
"Ha ha ha! Ta dọa ngươi chút thôi."
"Ngươi là một tên khốn."
Rốt cuộc Lễ Khanh cũng phải mắng người rồi, đoạt lấy vật nhỏ ôm vào lòng.
"Chúng ta có thể nuôi nó lớn."
"Ta cũng đâu có sữa cho nó bú, ngươi có sao?"
Lễ Khanh lắc đầu.
"Vậy vẫn nên ném đi thôi."
"Không được!"
Kỳ Ngọc suy nghĩ một chút xong nói: "Ta có thể giúp ngươi cùng nuôi dưỡng, nhưng ngươi phải..."
Nói được một nửa, Kỳ Ngọc nâng mặt lên, điên cuồng ám chỉ. (lưu manh từ đời bố truyền xuống =]]])
Lễ Khanh xoay đầu sang một bên, nói: "Ta không làm."
"Ngươi không hôn ta, ta hôn ngươi cũng được."
Không đợi Lễ Khanh kịp phản ứng, Kỳ Ngọc đã nhào tới, nhón mũi chân, dán môi lên mặt cậu, mới hài lòng hút chụt một cái.
Lễ Khanh hít sâu một hơi, vì chó nhỏ, ta nhịn.
Thấy Lễ Khanh ôm một con chó nhỏ trở về, mấy đứa trẻ đều tò mò vây quanh, chen lấn muốn sờ cục lông nhỏ.
Nhưng cục lông nhỏ đang ngủ say sưa trong lòng Lễ Khanh, vừa bị người khác chạm vào lại xù lông lên, kêu to gừ gừ, dáng vẻ giống như muốn cắn người vậy.
"Vật nhỏ này còn rất hung dữ."
Kỳ Ngọc xoa xoa đầu nó, nó cũng ngẩng đầu nhỏ lên gừ gừ khiêu khích.
"Hư! Dám hung dữ với tiểu gia?"
Kỳ Ngọc lớn tiếng gầm lên một tiếng với nó, cục lông nhỏ giống như cảm nhận được uy hiếp gì đó, cụp đuôi trốn vào lòng Lễ Khanh.
Ác bá này không chọc vào được.
"Chúng ta đặt tên cho nó đi?" Lễ Khanh đề nghị.
"Được, ngươi muốn lấy tên gì?" Kỳ Ngọc không có vấn đề gì.
Lễ Khanh suy tính cẩn thận: "Lịch sự tao nhã một tí là tốt nhất, nhưng ta nghĩ không ra, ngươi nghĩ đi."
"Cái này không phải rất đơn giản sao? Nó là chó, lại một thân lông trắng." Kỳ Ngọc tùy tiện nói ra, "Vậy cứ gọi là heo nhỏ đi."
(ủa logic vậy Kỳ Ngọc con ơi?:D?)
"?" Lễ Khanh mờ mịt, "Ngươi đặt tên kiểu gì đấy?"
"Nó màu trắng mà, heo cũng màu trắng đó."
"Vậy cho dễ nuôi, thật mà, ta đã quan sát tinh tượng ban đêm, nó trời sinh phải gọi bằng cái tên này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.