Edit: Tiểu Vũ – Beta: Vĩnh Nhi
Kỳ Ngọc lúng túng.
Kỳ Ngọc cực kỳ lúng túng.
Trước kia hắn từng trêu chọc cung nữ thái giám cũng không ít, những người đó ngoài miệng thì kêu trời trách đất, biểu tình khoa trương có, cười hi hi ha ha cũng có, nhưng Kỳ Ngọc biết bọn họ đều đang làm quá lên thôi, ngay cả động tác lau nước mắt cũng như rập khuôn.
Nhưng bạn nhỏ cùng bàn trước mặt này không giống vậy, cậu ta khóc thật rồi… Khóc đến hoa lê đái vũ, cậu không lên tiếng, cũng không phản kháng, cứ lặng im rơi nước mắt như vậy.
“Cái đó… ta không cố ý đâu, ai bảo ngươi không để ý đến ta…”
Bạn cùng bàn vẫn không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.
“Ngươi đừng khóc, này… cho ngươi.”
Kỳ Ngọc lấy khăn tay cha nhỏ nhét cho hắn ra, đưa qua, nhưng bạn cùng bàn vẫn như cũ không cảm kϊƈɦ, không nhận khăn tay, cũng không trả lời.
Tay Kỳ Ngọc giơ đã mỏi rồi, bắt đầu có chút không nhịn được, vò khăn thêu thành một nắm ném qua.
Khăn tay rơi trêи bàn, lúc này nhóc cùng bàn mới hơi có chút phản ứng, cậu cầm khăn thêu lên, Kỳ Ngọc còn chưa kịp vui mừng, đã thấy cậu gấp khăn thêu gọn gàng ngay ngắn, dùng hai tay đưa lại.
“Cho ngươi lau đấy.” Kỳ Ngọc nhấn mạnh.
Cuối cùng bạn nhỏ cùng bàn phải lên tiếng, chỉ có 5 chữ đơn giản: “Đa tạ, ta không cần.”
“Ngươi không cần cảm ơn ta, là ta…”
Lông mày Kỳ Ngọc nhăn lại, người này cực kỳ không biết điều, lần đầu tiên hắn nói xin lỗi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/a-no/1501566/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.